Kết quả là, cuộc bãi công của Tiêu Dung chỉ duy trì được đúng một buổi chiều. Mà bởi vì lúc hoàng hôn đã chợp mắt một giấc, nên khi đêm xuống, tinh thần y lại càng thêm phấn chấn.
Khổ nỗi là Phật tử lại gặp nạn, đêm trước khi xuất chinh mất ngủ thì còn chấp nhận được, chứ phần lớn thời gian, sinh hoạt của Di Cảnh vẫn vô cùng điều độ. Đó là thói quen đã hình thành từ khi y còn là một sa di.
Di Cảnh khẽ ngáp một cái, cố gắng mở to mắt tiếp tục liều mình bầu bạn cùng quân tử.
…
Thời gian lùi lại về giờ Ngọ hôm ấy.
Trong một ngôi nhà dân ở thành Hạ Khẩu, Trần Kiến Thành cuối cùng cũng không còn đánh thái cực nữa. Hắn trò chuyện vui vẻ với Chu Lương, lại còn nhiệt tình truyền bá tín ngưỡng của Thanh Phong giáo: “Thanh trừ những kẻ mang trọc khí, trả lại cho thiên hạ một cảnh thái bình.”
Chu Lương mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu phụ họa với Trần Kiến Thành, nhưng trong lòng hắn ta lại nghĩ: Toàn là cáo già cả ngàn năm, còn bày đặt kể chuyện Liêu Trai! Nếu trên đời thật có thanh khí và trọc khí, thì cái đám Thanh Phong giáo các ngươi nên là bên đầu tiên bị thanh trừ mới đúng!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT