Tiêu Dung nói mình mọc mắt sau đầu, kỳ thực chỉ là câu nói đùa mà thôi. Dẫu sao ở đời sau, câu nói ấy đã được liệt kê vào sách “Tổng tập thành ngữ dân gian”, nhưng mà y lại chẳng biết, ở thời điểm hiện tại, thiên hạ còn chưa hề có cách nói như thế.
Cá bơn thì lại càng hiếm ai từng thấy, trừ mấy ngư dân vùng Duyên Hải. Còn trong quân Trấn Bắc toàn là dân miền nội địa, đừng nói đến biển cả, ngay cả hồ lớn cũng chưa từng được nhìn thấy.
Hơn nữa, trải qua khoảng thời gian cùng nhau bôn ba chuyển quân, đoàn người sống tập thể trên đường suốt hơn một tháng, những lời đồn ban đầu chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ, giờ đã lan rộng khắp toàn quân. Đến cả Tống Thước còn từng nghe qua sự tích về Tiêu Dung, huống chi là những binh sĩ gần gũi bên cạnh y.
Mà lời đồn, vốn là thứ càng truyền càng được thêm mắm dặm muối, càng rời xa chân tướng lại càng thần kỳ hơn. Những kẻ chưa từng gặp Tiêu Dung bao giờ, lại càng dễ thêu dệt nên hình tượng thần nhân kỳ bí cho y.
Vì vậy, câu nói tưởng chừng hoang đường kia, hộ vệ nọ chẳng những tin thật, mà trong lòng còn tự động bổ sung logic hợp lý cho mình.
Tiêu tiên sinh nói y mọc mắt sau đầu, vậy ắt hẳn là thật!
Nếu không sao y lại biết hắn đang âm thầm lén lút ra ngoài gửi thư cơ chứ? Còn vì sao lại không thấy được đôi mắt ấy? Hừ, đó chính là điều hiển nhiên. Phàm phu tục tử như bọn hắn làm sao có thể nhìn ra điểm dị thường nơi bậc dị nhân? Nếu nhìn ra được… Chẳng phải cũng đã là dị nhân rồi hay sao?!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT