Tô Thành Vân để ý thấy cảm xúc của vợ, vội vàng tiến lên nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.
"Khóc gì chứ em? Đào Đào mỗi ngày chỉ cần ở nhà trẻ đến 3 giờ chiều, lúc đó chúng ta đến đón con bé trước là được rồi mà."
Thật ra, giờ phút này tâm trạng Tô Thành Vân cũng giống như vợ, nhưng một người đàn ông trụ cột trong nhà, đương nhiên không thể giống vợ mà khóc lóc trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Hơn nữa, ông tự nhận là mình đã thể hiện rất tốt, ngay khi cảm xúc của vợ có dấu hiệu sụp đổ đã kịp thời an ủi, tốc độ phản ứng nhanh như ông, còn ai bằng? Còn ai nữa?
Nhưng mà, thực tế và lý tưởng luôn đi ngược lại——
"Anh là đồ vô tâm, em không biết đến đón Đào Đào sớm sao? Anh xem anh nói có phải là vô nghĩa không?"
Bị vợ mắng xối xả, Tô Thành Vân ngơ ngác: "......"
Sao sự việc lại diễn ra không giống như ông tưởng tượng vậy? Vừa rồi ông ôm vợ là bị vợ cho một quyền sao? Thật quá đáng mà.
Đào Đào thấy mắt mẹ đỏ hoe, vội vàng vươn tay ôm cổ mẹ hôn chụt chụt lên má, giọng sữa non ngoan ngoãn vô cùng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play