Đào Đào: “Ngươi đừng hỏi tôi vì sao biết, bất quá câu hỏi vừa rồi chú cũng không cần trả lời, bởi vì tôi đã biết đáp án rồi.”
Khóe mắt Phó Sinh Bân giật giật, không biết có phải ảo giác không, anh ta chỉ cảm thấy hành lang khách sạn này dường như có từng cơn gió lạnh thổi qua.
Sao anh ta cứ cảm thấy bên cạnh mình như có người vậy? Cảm giác này thật quá quỷ dị.
"Tao không biết mày đang nói gì."
Phó Sinh Bân vừa né tránh ánh mắt vừa cố gắng bò dậy đi tiếp, nhưng vừa đứng thẳng, anh ta lại đột nhiên nhớ tới câu nói vừa rồi của Đào Đào.
Con nhóc chết tiệt kia đúng là có chút kì quái, nhưng chắc cũng không đến mức miệng quạ đen như vậy chứ?
Thế là, anh ta lấy hết can đảm bước lên một bước, Phó Sinh Bân cũng không hiểu tại sao, dưới chân rõ ràng là nền đất thật, thế nào mà anh ta vừa đặt chân xuống lại như dẫm phải một cái hố sâu vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play