Không khí thoảng chút xấu hổ nhàn nhạt, chẳng qua người xấu hổ không phải Đào Đào, mà là Tô Cảnh Hoài.
Thật sự là bởi vì biểu cảm nhỏ của cục bột sữa quá mức bình thản, hoàn mỹ minh chứng cho câu "Chỉ cần tôi không xấu hổ thì người xấu hổ chính là người khác".
Tô Cảnh Hoài nhìn chằm chằm cái đĩa trống trơn bắt đầu khen ngợi: "Đào Đào nhà ta giỏi thật đó, ăn trái cây nhanh ghê nha."
Đối với lời khen của anh cả, cục bột sữa vui vẻ chấp nhận, hướng về phía anh cả khoe ra một hàm răng sữa trắng nhỏ xíu, cười đến rạng rỡ.
"Anh cả, có phải anh rất muốn ăn xoài không? Vậy em bảo ông nội gọt cho anh một ít nhé, được không?"
Đào Đào vừa nói vừa há to miệng chuẩn bị nghển cổ lên gọi vọng lên lầu, lại bị Tô Cảnh Hoài nhanh chóng ngăn lại.
"Không cần không cần, đừng gọi ông nội, thật ra anh cũng không đặc biệt muốn ăn, vừa rồi chỉ là thấy em ăn ngon quá thôi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT