Lâm Vãn Thu cảm thấy lời của con trai cả nói rất có lý, cũng phụ họa theo:

"Đúng đấy, đến lúc đó thi không đậu đại học thì xem con lấy cái gì mà chơi! Chơi đất ấy!"

Tô Tinh Trì: "..."

Không được, cậu không chịu nổi sự ấm ức này, muốn khóc thành tiếng.

"Một mình con không thể cãi lại hai người! Anh...anh và mẹ quả thực là ức hiếp con!"

Lâm Vãn Thu: "Ức hiếp con thì sao nào? Có bản lĩnh thì gọi ba con với ông nội ra giúp con đi! Xem bọn họ có đứng về phía con mà nói chuyện không."

Bị bao vây tấn công, Tô Tinh Trì bại trận, giận dữ đùng đùng lên lầu vào phòng ngủ, "Rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.

Người lớn quả nhiên đáng ghét! Lớn lên nhất định cậu không muốn trở thành người lớn đáng ghét như vậy! Ô ô ô!

Chẳng qua cậu chỉ muốn ở bên Tô Đào Đào thêm một ngày thôi mà! Cậu có làm gì sai sao!

Đào Đào ngước cái đầu nhỏ nhìn về hướng lầu hai, đôi mắt nhỏ có chút mờ mịt.

"Mẹ ơi, anh ba sao vậy ạ? Hình như buồn lắm thì phải!"

Lâm Vãn Thu cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô con gái bé bỏng, dùng giọng dịu dàng trả lời: "Chúng ta không cần để ý đến anh ấy đâu con, anh ấy dở hơi ấy mà."

Đào Đào chớp chớp đôi mắt to tròn: "..."

Vâng ạ.

Tô Cảnh Hoài thấy giải quyết được một đối thủ cạnh tranh, lúc này ý chí chiến đấu càng thêm sục sôi, tiến lên trước nóng lòng muốn thử.

"Mẹ, vậy ngày mai con đưa Đào Đào ra ngoài đi dạo phố mua đồ là được đúng không? Nhóc con về nhà đến giờ vẫn chưa có thêm đồ gì cả, ví dụ như quần áo đẹp chẳng hạn."

Tô Cảnh Hoài vừa nói vừa vươn tay muốn ôm Đào Đào, ý định nhân lúc Lâm Vãn Thu lơ là phòng bị mà bế con bé vào lòng.

Nhưng sự thật chứng minh, anh đã đánh giá thấp mức độ để ý con cái của một người mẹ.

"Bốp!"

Mu bàn tay Tô Cảnh Hoài ăn trọn một cái tát đau điếng.

"Tê..."

Anh không màng hình tượng hít một hơi lạnh, đau đến cả người dựng hết cả tóc gáy.

"...Mẹ! Lực tay của mẹ lớn bao nhiêu mẹ không rõ sao? Con là con trai mẹ đấy, mẹ có thể dịu dàng với con một chút được không?"

Tô Cảnh Hoài không nhịn được lên tiếng oán trách.

Lâm Vãn Thu thậm chí không thèm nhìn anh, trực tiếp hếch mũi lên: "Chính con cũng nói, con là con trai mẹ, con là con trai thì dựa vào cái gì mà đòi hỏi mẹ dịu dàng với con hả???"

"..."

Tô Cảnh Hoài khẽ nhíu mày ngẫm nghĩ những lời này, cuối cùng cũng phản ứng lại.

Bởi vì anh là con trai, không phải con gái, cho nên không có quyền đòi hỏi sự dịu dàng.

Nghe những lời này, anh...anh thấy cũng có lý, Tô Cảnh Hoài nhìn cục bột phấn nộn trong lòng Lâm Vãn Thu, đổi vị trí suy nghĩ một chút.

Nếu anh có một cô con gái đáng yêu như Tô Đào Đào, anh cũng sẽ dành hết tất cả sự dịu dàng cho con bé, còn con trai thì...

Cút sang một bên chơi đi.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Cảnh Hoài lập tức không còn một chút bất mãn nào.

Lâm Vãn Thu liếc xéo anh: "Đến bây giờ con mới nhớ ra phải mua thêm đồ cho Đào Đào hả? Mẹ thấy con hoàn toàn coi mẹ như đồ trang trí, Đào Đào vừa về nhà hôm sau mẹ đã liên hệ người mang quần áo đến rồi biết không? Ước chừng một trăm bộ bỏ đầy tủ quần áo của Đào Đào, bốn mùa xuân hạ thu đông đều có, tính ra mỗi ngày mặc một bộ cũng không trùng lặp đấy nhé?"

Tô Cảnh Hoài bị giọng điệu kiêu ngạo của mẹ làm cho nghẹn lời, đang định mở miệng thì lại bị cắt ngang.

"Còn nữa, chuyện ngày mai đưa Đào Đào đi dạo phố con đừng có mơ tưởng! Ngày mai Đào Đào đi với mẹ, mẹ và thím hai con hôm qua đã hẹn nhau ngày mai đưa Đào Đào đi mua sắm rồi, chúng ta còn muốn đi vườn cây và vườn bách thú chơi nữa đấy, đừng có mà chiếm đoạt Đào Đào, ngoan ngoãn đi làm đi con!"

Tô Cảnh Hoài: "..."

Đào Đào vốn định an ủi anh trai một chút, nhưng khi nghe thấy hai từ "vườn bách thú" và "vườn cây", sự chú ý của bé lập tức bị thu hút đi mất, vẻ mặt mong đợi nhìn mẹ.

Lâm Vãn Thu cảm nhận được ánh mắt nóng rực của một bạn nhỏ nào đó, quay đầu nhìn Đào Đào: "Bảo bối của mẹ sao vậy nha?"

"Mẹ ơi, ngày mai mẹ thật sự đưa con đi vườn bách thú chơi hả mẹ?!" Đôi mắt của cục bột nhỏ lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

"Đúng vậy đó con, thấy con chơi với mèo Bao và Nhị Nha vui như vậy, mẹ biết chắc chắn con sẽ thích động vật nhỏ mà! Cho nên muốn đưa Đào Đào của chúng ta đi vườn bách thú xem thật nhiều thật nhiều động vật nhỏ, Đào Đào có vui không?"

"Vui ạ! Yeah!" Cục bột nhỏ vui mừng suýt chút nữa nhảy cẫng lên trong lòng mẹ.

"Đào Đào siêu cấp siêu cấp siêu cấp siêu cấp thích động vật nhỏ luôn ạ! Thích lắm thích lắm! Hơn nữa con còn nghe hiểu được tiếng của động vật nhỏ và cả mấy cái cây cối nữa đấy!"

Trẻ con biểu đạt sự thích thú mãnh liệt đối với một sự vật nào đó chính là dùng rất nhiều rất nhiều từ "siêu cấp".

Câu nói cuối cùng của Đào Đào, Lâm Vãn Thu và Tô Cảnh Hoài tự nhiên đều cho rằng đó chỉ là lời nói đùa của trẻ con, hơn nữa lúc đó họ đang bị sự đáng yêu của cục bột nhỏ tấn công dồn dập, nên căn bản không để tâm đến câu nói kia.

Tô Cảnh Hoài mím chặt môi mỏng, anh đã tính toán kỹ ngày mai sẽ không đi làm rồi, không được, anh không cam tâm.

"Vậy ngày mai con đi cùng mọi người."

Lâm Vãn Thu trực tiếp ném cho anh một ánh mắt ghét bỏ, nhìn con trai mình như nhìn một kẻ ngốc.

"Tô Cảnh Hoài con không có việc gì làm à? Trên bàn trà có kẹo Lưu Lưu Mai đấy, rảnh thì ăn vài viên đi, hội chị em phụ nữ chúng ta con là đàn ông đi theo xem náo nhiệt gì? Ba con đòi đi theo còn bị mẹ mắng cho một trận rồi đấy, thế nào, con cũng muốn thử xem hả?"

Tô Cảnh Hoài: "..."

Giờ khắc này, anh đã hoàn toàn không nhịn được muốn gào thét!

Nguyện vọng của anh chỉ là muốn ở bên em gái bé bỏng thôi mà! Anh đâu có muốn lên sân khấu đêm giao thừa! Nhất định phải khó khăn như vậy sao!

Ông trời ơi, ông thật là vô tâm mà! Ô ô ô ô ô...

Tô Cảnh Hoài nghiến răng ken két, cuối cùng rốt cuộc cũng thỏa hiệp dưới ánh mắt đầy áp bức của mẹ đại nhân.

"Được, không đi cũng được, nhưng con có một điều kiện."

Lâm Vãn Thu nhíu mày: "Con còn dám nói điều kiện với mẹ hả?"

Tô Cảnh Hoài căng da đầu nói: "Con không đi, Tô Tinh Trì cũng không được đi."

Anh xem như đã nhìn ra rồi, cái tên nhóc thối tha Tô Tinh Trì này bề ngoài thì tỏ vẻ rất ghét trẻ con, khinh thường không thèm chơi với trẻ con, kỳ thực trong lòng thích Đào Đào đến chết đi được.

Dù sao đó không phải là một đứa trẻ bình thường, đó chính là Tô Đào Đào mà! Đào Đào đó! Đào Đào đáng yêu nhất, mềm mại nhất, hiểu chuyện nhất trên thế giới đó!

Thậm chí thời gian lâu rồi, việc Tô Tinh Trì tranh giành sự yêu thương của Đào Đào với anh hoàn toàn có khả năng xảy ra, huống chi nhà này còn có một Tô Ngự Bạch chưa về.

Đợi đến khi thằng hai về, sự cạnh tranh còn lớn hơn nữa.

Bất quá Tô Ngự Bạch với cái tính cách băng sơn ngàn năm người sống chớ lại gần kia, đại khái sẽ không hứng thú với loại sinh vật như trẻ con, cho nên trước mắt anh chỉ có Tô Tinh Trì là đối thủ cạnh tranh duy nhất.

Anh nhất định phải nắm chắc thời cơ để địa vị anh cả của mình trong lòng bé Đào Đào xếp vị trí số một! Hơn nữa là — không thể lay chuyển được! Hừ!

Lâm Vãn Thu cười nhạt một tiếng.

"Tô Tinh Trì đương nhiên sẽ không đi, mẹ đã nói là hội chị em phụ nữ rồi, nếu nó cứ nhất quyết đòi đi, trừ khi nó hét to ba tiếng 'tôi là phụ nữ', tuyệt đối không có khả năng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play