Trần Vũ tiếp lời: "Chẳng phải thế sao, thật là một người đàn ông đáng thương mà."

Trong thang máy, Tô Cảnh Hoài hắt xì một tiếng thật to: "Hắt xì!!!"

Ơ? Sao tự dưng lại hắt xì thế này?

Nhất định là bé Đào Đào bảo bối nhớ anh rồi! Chắc chắn là vậy!

Ý nghĩ này giúp Tô Cảnh Hoài vượt qua nỗi khổ sở vì kẹt xe kinh hoàng trên đường tan tầm. Mười lăm phút sau, chiếc xe cuối cùng cũng dừng vững vàng trước cổng nhà cũ của nhà họ Tô.

Vừa xuống xe, Tô Cảnh Hoài liền nhận ra có gì đó không đúng.

Chết tiệt, quên mang quà cho Đào Đào rồi!

Chuyện này anh đã nghĩ đến từ nửa tiếng trước khi rời công ty, sao lại quên mất cơ chứ?

Tô Cảnh Hoài nghĩ đi nghĩ lại, quyết định ngày mai sẽ đưa Đào Đào đi dạo phố, bé con muốn gì anh sẽ mua cho bằng hết! Cứ thoải mái quẹt thẻ!

Thế là, Tô Cảnh Hoài vui vẻ bước vào phòng khách, vừa đi vừa gọi cô em gái bé bỏng của mình.

"Đào Đào?"

Không ai đáp lời, nhưng lại mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện, hình như là Tô Tinh Trì.

"Đào Đào bé nhỏ xinh đẹp đáng yêu của anh?"

Tô Cảnh Hoài gọi thêm một tiếng nữa, vẫn không ai trả lời. Một thoáng hụt hẫng chợt dâng lên trong lòng anh. Mới xa nhau một ngày, Đào Đào đã không còn thương anh trai này nữa sao? Ô ô ô...

Bước qua huyền quan vào phòng khách, Tô Cảnh Hoài liếc mắt một cái đã thấy Đào Đào mà anh nhớ nhung cả ngày cùng với...

Cái tên Tô Tinh Trì đáng ghét.

Lúc này anh mới nhớ ra, thằng nhóc này được nghỉ cuối tuần.

Tô Cảnh Hoài ngước mắt, nhìn lên màn hình TV đang chiếu... 《Peppa Pig》???

Tô Tinh Trì và Đào Đào ngồi song song trên sofa chăm chú xem, thỉnh thoảng lại bật ra tiếng cười.

Nhưng khác biệt ở chỗ, tiếng cười của Đào Đào thì dễ nghe và mềm mại như bông, còn tiếng cười của Tô Tinh Trì thì lại giống hệt tiếng kêu của một con lợn dại.

Quả nhiên, em trai đều chẳng đáng tiền, chỉ có em gái là chân ái.

Tô Cảnh Hoài bước đến phía sau hai đứa trẻ, ánh mắt nhìn gáy Tô Tinh Trì tràn đầy vẻ ghét bỏ.

"Tô Tinh Trì, đừng nói với anh là em xem 《Peppa Pig》 cả buổi trưa đấy nhé."

Đột nhiên nghe thấy tiếng anh trai, đôi mắt Đào Đào lập tức sáng lên, thân hình bé nhỏ "tạch" một tiếng ngồi thẳng dậy.

"A! Anh trai về rồi!"

Đào Đào vừa vui vẻ reo lên vừa xoay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào với nụ cười rạng rỡ lập tức lọt vào tầm mắt Tô Cảnh Hoài.

Trong khoảnh khắc ấy, Tô Cảnh Hoài dường như thấy mình đang ở trên một đám mây trắng muốt, mềm mại và rộng lớn, xung quanh mây trồng đủ loại hoa xinh đẹp, ánh mặt trời ấm áp tưới xuống, cả thế giới bỗng trở nên sáng ngời và thơm ngát.

Tô Đào Đào có ma lực gì vậy? Đúng không?

"Anh về rồi đây!"

Tô Cảnh Hoài không nhận ra mình đang cười đến tít cả mắt, vừa trả lời vừa vươn tay ôm lấy cục bột nhỏ trên sofa.

Không biết là mùi sữa tắm hay vốn dĩ em bé đáng yêu nào cũng vậy, trên người Đào Đào có một mùi hương nhè nhẹ.

Khi cục bột nhỏ rơi vào vòng tay Tô Cảnh Hoài, mùi hương nhè nhẹ ấy xâm chiếm các giác quan của anh, cảm giác mệt mỏi sau một ngày làm việc bỗng chốc tan biến không còn dấu vết.

"Anh vừa gọi em mấy tiếng, sao em không để ý đến anh vậy?"

Đào Đào há cái miệng nhỏ nhắn tròn xoe, có chút ngạc nhiên: "Ngô! Anh vừa gọi em ạ? Em đang xem Peppa Pig mà, xem say sưa quá nên không nghe thấy, anh trai thứ lỗi nha ~"

Cục bột nhỏ vừa tỏ vẻ xin lỗi vừa vươn bàn tay bé xíu vỗ nhẹ lên đầu Tô Cảnh Hoài, như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy, rõ ràng chính mình mới là em bé.

Lòng Tô Cảnh Hoài mềm nhũn hết cả, trong mắt chỉ còn hình ảnh cục bột nhỏ trước mặt.

"Không cần xin lỗi, anh không giận đâu mà."

Đào Đào lập tức bật cười, hàm răng trắng nhỏ xíu đều tăm tắp: "Vâng ạ! Anh là tốt nhất!"

Tô Tinh Trì cầm nửa quả táo đang gặm dở trên tay, trợn mắt há hốc mồm nhìn anh trai mình, quả táo "cạch" một tiếng rơi xuống sofa.

Giọng thằng nhóc run rẩy: "...Anh...anh cả, anh thật sự là anh của em sao?"

Tô Cảnh Hoài ôm Đào Đào, liếc xéo thằng em ngốc nghếch một cái, căn bản khinh thường không thèm trả lời câu hỏi đó.

Vừa rồi, giọng điệu "anh về rồi đây" và "anh không giận đâu mà" của Tô Cảnh Hoài dịu dàng đến chết người, để lại một bóng ma tâm lý không nhỏ cho Tô Tinh Trì.

Cậu ta run rẩy nhặt quả táo lên, rồi lại run rẩy cắn một miếng.

Từ nhỏ đến lớn, anh cả và anh hai không phải là chưa từng nói chuyện dịu dàng với cậu em này, nhưng mỗi lần xuất hiện tình huống như vậy đều chỉ có một khả năng duy nhất...

Đó chính là cậu sắp bị đánh.

Trong cái nhà này, bị ba mẹ gọi đầy đủ tên, bị các anh dùng giọng điệu dịu dàng nói chuyện, mười lần thì chín lần đều là điềm báo trước khi bị đánh.

Mười sáu năm qua, cậu đã sớm thăm dò rõ ràng cái đạo lý sinh tồn trong đó rồi, ha.

Nhưng dựa vào cái gì mà Tô Đào Đào lại được đối xử hoàn toàn khác biệt?!

Tô Tinh Trì tức giận cắn thêm một miếng táo nữa, vì há miệng quá to nên cắn trúng cả ngón tay.

"Á á á!"

Tô Tinh Trì kêu thảm một tiếng, thành công thu hút sự chú ý của Đào Đào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cục bột tràn đầy lo lắng, đôi mày nhỏ cũng nhíu lại: "Anh ba, anh sao vậy ạ?"

Nếu là người khác hỏi câu này, cậu tuyệt đối sẽ không nói thật, dù sao mình cũng là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể kêu đau chứ?

Nhưng tình huống hiện tại khác biệt, người quan tâm cậu không phải ai khác, mà là Tô Đào Đào. Tô Tinh Trì đột nhiên cảm thấy, có lẽ có thể thể hiện một chút sự yếu đuối của mình.

"Tay anh bị cắn, đau quá!" Tô Tinh Trì nhăn nhó mặt mày.

Đào Đào thấy anh ba đau đến như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn càng nhăn nhó hơn, vội vàng nói với Tô Cảnh Hoài: "Anh ơi, anh thả em xuống trước đi, em đi xem anh ba, anh ấy bị thương!"

Tô Cảnh Hoài liếc xéo Tô Tinh Trì, vẻ mặt ghét bỏ đã lên đến đỉnh điểm.

"Đừng có giả vờ." Anh không chút lưu tình lên tiếng.

Tô Tinh Trì xoa xoa ngón tay, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh hai: "Em không có giả vờ mà!"

Tô Cảnh Hoài cười lạnh một tiếng: "Anh mày dù sao cũng hơn chú chín năm cơm, đi nhiều hơn chú chín năm đường, mấy cái trò vặt vãnh của em lừa được Đào Đào chứ không lừa được anh đâu."

Tô Tinh Trì còn chưa kịp nói gì, Tô Cảnh Hoài đã tiếp tục thao thao bất tuyệt một cách mạnh mẽ.

"Chỉ là bị cắn một chút thôi, có vết thương không? Cho dù có vết thương thì lát nữa cũng lành thôi. Bớt ở đó mà tranh thủ sự đồng tình của Đào Đào đi."

Tô Tinh Trì: "..."

Cái nhà này còn có vương pháp không vậy! Cậu chẳng qua chỉ muốn được em gái thương xót một chút thôi mà! Cậu có gì sai chứ! Cái tên Tô Cảnh Hoài này đúng là cáo già!!

Đào Đào nghe hai anh cãi nhau, bé con cũng chẳng hiểu gì, chỉ biết lo lắng không thôi.

"Anh và anh ba đang nói chuyện gì lạ vậy? Em chẳng hiểu gì hết, anh mau thả em xuống đi, em muốn đi xoa xoa ngón tay cho anh ba!"

Tô Tinh Trì vừa nghe thấy lời này, lập tức phấn chấn.

"Anh cả, nghe thấy chưa? Đào Đào người ta là muốn quan tâm em đấy, anh quản được sao?"

Tô Cảnh Hoài nhìn vẻ mặt đắc ý của thằng em: "..."

Cục bột nhỏ ra sức vặn vẹo thân mình, dùng cả sức bú sữa mẹ để cố thoát ra khỏi vòng tay anh. Sợ làm em bị đau, Tô Cảnh Hoài đành phải đặt Đào Đào xuống sofa.

Tuy rằng động tác vô cùng nhẹ nhàng, nhưng bình dấm chua trong lòng anh cũng đổ nghiêng ngả đến năm sáu bảy tám chín mươi cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play