"Cạch!"
Tô Hạc Khiêm một tay đặt đôi đũa lên miệng bát.
Mọi người giật mình vì tiếng động này, Đào Đào đang cầm chiếc đùi gà nhỏ cũng khựng lại, đôi mắt nhỏ mờ mịt nhìn ông nội.
"Ông nội sao vậy ạ?"
Nghe thấy tiếng quan tâm non nớt đáng yêu của cháu gái ngoan, vẻ mặt nghiêm túc đến cực điểm của Tô Hạc Khiêm lập tức dịu xuống, khóe mắt hiện ra những nếp nhăn hiền từ.
"Đào Đào xin lỗi con nha, ông nội làm con sợ rồi, ông nội không có hung dữ với con, ông nội đang hung dữ với anh trai con đấy."
Tô Cảnh Hoài đang giơ đũa gắp thức ăn đưa đến nửa chừng miệng: "…"
"Hôm nay con mang cháu gái ngoan của ông đi mà không có sự đồng ý của ông, con còn định sau này mỗi ngày đều mang Đào Đào đến công ty? Tô Cảnh Hoài, ông thấy con đúng là mơ tưởng hão huyền!"
Đào Đào chớp chớp đôi mắt to nhìn ông nội, lại nhìn anh trai, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc khó hiểu.
Bây giờ người lớn kỳ lạ thật đó nha, cái thứ "bậy bậy" hôi như vậy, tại sao họ lại muốn ăn nó thế nhỉ?
"Đúng đó!" Tô Thành Vân và Lâm Vãn Thu cũng phụ họa theo.
Tô Cảnh Hoài cười lạnh một tiếng, "Vậy chúng ta cứ chờ xem Đào Đào rốt cuộc muốn ở bên cạnh ai."
Lời vừa dứt, ba ánh mắt mong chờ lại nóng bỏng đồng loạt hướng về phía Đào Đào.
"Đào Đào, em có muốn đi công ty với anh không?"
"Đào Đào, con nhất định muốn ở bên cạnh ba mẹ đúng không nào?"
"Đào Đào, ông nội có thể đưa con đi công viên chơi nha! Công viên có bập bênh, có cầu trượt, còn có rất nhiều ông bà nữa, họ thích nhất những em bé xinh đẹp như con đó!"
Tổng cộng có bốn người lớn, chia thành ba phe, người này một câu người kia một lời hỏi Đào Đào.
Đào Đào sốt ruột đến nỗi chiếc đùi gà nhỏ trong tay cũng không ăn nữa, "bang" một tiếng rơi vào trong bát.
Cục bột mềm vẻ mặt khó xử nhìn người này lại nhìn người kia, biểu cảm nhỏ nhắn rối rắm vô cùng.
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu con bé, nghĩ ra rồi!
Sư phụ đã từng nói một câu: Chỉ cần mình không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác, phải học cách chuyển vấn đề sang người khác!
Đôi mắt to tròn xoay chuyển, cục bột mềm ngồi trên ghế dùng bàn tay mũm mĩm xoa xoa eo.
"Ông nội, ba, mẹ, anh trai, con vẫn còn là em bé, mọi người không được làm khó em bé đâu! Đào Đào là một Đào Đào, không phải ba Đào Đào, nếu mọi người đều muốn Đào Đào ở bên cạnh thì nhanh nghĩ cách biến ra ba Đào Đào đi! Như vậy con có thể ở bên cạnh tất cả mọi người rồi!"
Giọng nói ngây thơ chân thành của cục bột nhỏ khiến bốn người lớn ngơ ngác.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ lại mong chờ của nhóc con, dường như con bé cảm thấy mình đã đưa ra một biện pháp giải quyết siêu tuyệt vời vậy.
Mấy người lớn sôi nổi rơi vào trầm tư, hóa ra trong nhận thức của Đào Đào bảo bối nhà họ, trẻ con có thể từ một biến thành ba…
Thấy không ai để ý đến mình, Đào Đào nghiêng đầu nhỏ, "Ông nội, ba, mẹ, anh trai, sao mọi người không nói gì hết vậy? Biến ra ba Đào Đào khó lắm hả?"
Tô Hạc Khiêm: "…"
Tô Thành Vân và Lâm Vãn Thu: "…"
Tô Cảnh Hoài: "…"
Quản gia Lâm đứng bên cạnh nhìn, trong lòng lặng lẽ cảm thán: Rất tốt, bây giờ áp lực đã chuyển sang phía mấy người lớn rồi.
Ăn cơm tối xong, Tô Thành Vân dẫn Đào Đào ra sân trước.
Hồ cá chép có hình dạng bất quy tắc, hơn nữa trong hồ còn có hòn non bộ sừng sững, xung quanh hồ cây xanh điểm xuyết, hoàn toàn trở thành một cảnh quan tự nhiên có tính thưởng lãm cực cao.
Toàn bộ sân được chiếu rọi dưới ánh hoàng hôn ấm áp càng thêm cổ kính, ánh đèn xuyên qua cành lá tùng đại thụ, nhẹ nhàng lay động trên mặt nước hồ cá chép, tạo thành những đốm bóng cây lốm đốm đầu hạ.
Nhị Nha xinh đẹp đang bơi lội vui vẻ trong hồ, Đào Đào liếc mắt một cái đã thấy.
"Nhị Nha!"
Cá chép và mèo đều là động vật có linh tính, cảm nhận được hơi thở của tiểu chủ nhân, Nhị Nha bơi về phía bờ hồ, mèo Bao vẫn luôn nằm ngủ khò khò trên cỏ cũng "tạch" một tiếng ngẩng đầu xù xì lên, nhìn thấy Đào Đào, lập tức chạy như bay đến.
Cục bột nhỏ quỳ rạp bên bờ hồ, một ngày không gặp tiểu chủ nhân, mèo Bao dùng đầu cọ tới cọ lui vào chân ngắn nhỏ của Đào Đào, còn thỉnh thoảng cọ cả vào mặt con bé.
"Meo ô ~"
Đào Đào vươn tay sờ Nhị Nha, vừa sờ vừa ha ha ha cười, "Anh Bao đừng cọ em nữa mà! Ngứa lắm đó!"
Mèo Bao nhớ tiểu chủ nhân một ngày không gặp như cách ba thu, làm sao nghe lời được? Thậm chí còn cọ càng hăng say hơn.
Trong chốc lát, cả sân vang lên tiếng cười giòn tan vui vẻ của Đào Đào và tiếng "meo meo" của mèo Bao.
Tô Thành Vân đứng bên cạnh nhìn, lấy điện thoại ra ghi lại khung cảnh trước mắt, con gái bảo bối của ông, thật sự ngoan ngoãn vô cùng.
Một lát sau, chơi đủ với Nhị Nha và mèo Bao, Đào Đào đứng dậy, ngước đầu nhỏ nhìn Tô Thành Vân, ngoắc ngoắc ngón út, "Ba, ba cúi xuống một chút."
Tô Thành Vân cười tủm tỉm nói, "Sao vậy con?"
"Cúi xuống một chút nữa đi ba!"
Cái giọng nũng nịu non nớt này ai mà chịu nổi? Tô Thành Vân vội vàng cúi người sát lại gần Đào Đào.
"Cảm ơn ba! Chụt!"
Ông nhận được một nụ hôn thơm má từ con gái bảo bối, Tô Thành Vân đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó cảm thấy đầu có chút choáng váng, ông biết, mình đã bị sự đáng yêu làm cho "say".
Đào Đào bảo bối lại hôn ông! Lại hôn ông! Đây là niềm vui nhân đôi siêu cấp mà tiền cũng không mua được!
Ai đang vui đến muốn lập tức đốt hai tràng pháo để thông báo cho mọi người đây? Ông không nói.
Sáng hôm sau, chín giờ rưỡi, một giọng nói thiếu niên phá vỡ sự yên tĩnh của toàn bộ nhà cũ.
"Người đẹp trai nhất trên thế giới đã về rồi đây! Còn không mau mau ra nghênh đón!"
Thiếu niên cao khoảng 1m80, đi giày thể thao trắng, mặc quần jean, áo thun trắng, toát lên vẻ tươi tắn của ánh mặt trời, chiếc cặp sách đen đeo lệch một bên vai, cả người có vẻ ngổ ngáo.
Tô Tinh Trì một tay chống lên khung cửa cúi đầu, chỉ thiếu điều khắc ba chữ "Đại soái ca" lên trán.
Tiếng bước chân truyền đến bên tai, ngay sau đó là giọng nói hiền từ dịu dàng của quản gia Lâm —
"Ôi chao, cậu hai về rồi! Đừng tạo dáng nữa, mọi người không có ở nhà đâu."
Tô Tinh Trì: "Cái gì? Không ở nhà? Họ đi đâu vậy? Không phải đã nói hôm nay chờ con nghỉ sao?"
"Cậu cả đi làm rồi, lão gia và tiên sinh phu nhân đưa tiểu thư nhỏ đi dạo công viên rồi, buổi sáng không khí trong lành, tốt cho sức khỏe, cậu hai có muốn đi không? Họ ở ngay —"
"Khoan đã! Tiểu thư nhỏ?? Ai là tiểu thư nhỏ? Tiểu thư nhỏ ở đâu ra vậy?"
Lời quản gia Lâm còn chưa dứt, đã bị vẻ mặt kinh ngạc của Tô Tinh Trì cắt ngang, anh ta hỏi liên tiếp ba câu khiến quản gia Lâm hoàn toàn không chen vào được.
"Chính là em gái nhỏ của cậu đó ạ, con gái út của tiên sinh phu nhân."
Tô Tinh Trì lập tức trợn mắt há mồm, "Tìm về rồi?! Tô Đào Đào?!"
"Đúng vậy ạ." Quản gia Lâm mỉm cười trả lời.
Tô Tinh Trì phóng khoáng ném cặp sách lên sofa, "Người đâu? Ở đâu? Cái này tôi không được đi xem sao?!"
Quản gia Lâm nhìn bóng dáng hấp tấp vội vàng của Tô Tinh Trì, cảm thấy cậu hai không giống như đi thăm em gái, mà giống như đi đánh em gái hơn.
Đang định nói gì đó, liền thấy Tô Tinh Trì thoắt một cái đã quay trở lại.
"Thôi, không đi."
"Sao vậy ạ?"
Tô Tinh Trì tùy tiện ngả người xuống sofa, "Tôi là anh trai, con bé là em gái, lẽ ra cái con nhóc đó phải đến gặp tôi trước mới đúng, hừ!"