Vân Lạc Hòa mở lời, lục tục rất nhiều người cũng bắt đầu đăng tin rao đổi vật phẩm của mình.
"Tôi dùng nước khoáng đổi Hải Thạch, có ai đổi không, một chai nước khoáng đổi 6 Hải Thạch." "Có đồ ăn không? Hai Hải Thạch hoặc gỗ đổi chút đồ ăn."
Ngô Cảnh: "Hải Thạch là nguyên liệu nâng cấp quan trọng, tốt nhất đừng mang đi giao dịch."
Đây chẳng phải là cái tên Âu hoàng hôm qua sao.
"Đại lão nói chắc chắn đúng, mọi người tốt nhất đừng dùng Hải Thạch đổi đồ, cứ giữ lại để nâng cấp." "Đại lão, anh cấp mấy rồi? Vật tư của anh nhiều vậy, chắc đã cấp 3 rồi chứ?" Ngô Cảnh: "Ha ha, chưa đâu, còn thiếu một ít vật tư." "Đại lão anh thiếu cái gì, tôi đổi cho anh!"
Rất nhiều người nịnh bợ Ngô Cảnh này, lại có vài người muốn bám víu. Đương nhiên cũng có người không ưa hắn.
"Nếu đồ của anh nhiều vậy, sao anh không lấy chút ra đổi đi?" "Bây giờ mọi người đều thiếu nước, anh nói đừng dùng Hải Thạch đổi nước, vậy anh nói dùng cái gì đổi nước thì tốt?" "Chỉ có anh đứng nói chuyện không đau lưng, nếu không phải không có nước uống khát chết, ai thèm dùng nguyên liệu nâng cấp đổi nước, chắc chắn là mạng quan trọng hơn chứ." Ngô Cảnh: "Tôi chỉ đưa ra lời khuyên thôi, nghe hay không là chuyện của các người."
Thấy kênh trò chuyện lại sắp cãi nhau, Vân Lạc Hòa chuẩn bị tắt đi. Lại nhìn thấy một tin nhắn mới.
"Tôi có thể dùng vỏ sò đổi nước với bạn."
Người nhắn tin cho cô chính là Dương Miễn, người hôm qua đã giao dịch với cô. Vân Lạc Hòa vội vàng trả lời: "Bạn có thể đổi mấy cái?"
Dương Miễn: "Ba cái, bất quá là dùng ba vỏ sò đổi một chai nước của bạn, ngoài ra bạn còn phải nói cho tôi biết tác dụng của vỏ sò." Vân Lạc Hòa: "Xin lỗi, cái này không thể nói được."
Nếu không nói đối phương sẽ không muốn đổi nữa thì cô cũng không có cách nào. Ba vỏ sò đổi một chai nước, cũng là điều cô có thể chấp nhận, thậm chí còn vượt quá mong đợi của cô.
Một lát sau.
Dương Miễn: "Không nói thì thôi, vậy dùng hai vỏ sò đổi một chai nước."
Như vậy cũng được mà! Sau khi nhìn thấy những tin nhắn trên kênh trò chuyện, Vân Lạc Hòa biết ý định dùng nửa bình nước đổi 2 vỏ sò để kiếm lời của mình có lẽ không thành công rồi. Mọi người đều rất tinh, trước khi chưa rõ tác dụng của vỏ sò thì đều không muốn mang ra đổi. Trừ khi là quá thiếu nước. Hơn nữa hai vỏ sò cũng có thể thu gom biến thành 6 Hải Thạch.
Vân Lạc Hòa: "Được."
Dương Miễn gửi yêu cầu giao dịch. Vân Lạc Hòa gửi nước qua, giao dịch hoàn thành. Nhận được hai vỏ sò xong, Vân Lạc Hòa nóng lòng ném vào thùng rác. Rất nhanh cô đã nhận được 6 Hải Thạch.
Dương Miễn: "Bạn còn bao nhiêu nước nữa? Đồ ăn cũng được." Vân Lạc Hòa: "Bạn có thể dùng gì để đổi với tôi?" Dương Miễn: "Vỏ sò, sợi, Hải Thạch, gỗ."
Đều là nguyên liệu nâng cấp, vậy cũng không tệ. Vân Lạc Hòa ở đây còn mấy bình nước khoáng nhỏ và một thùng nước khoáng lớn, đổi thêm hai bình nữa vẫn được.
"Vậy đi, bạn cho tôi thêm hai vỏ sò nữa, tôi lại đổi nước cho bạn." Dương Miễn: "Có đồ ăn không?"
Vân Lạc Hòa bản thân cũng không ăn, chỉ có một hộp bánh quy sô cô la. Cô còn định tiết kiệm, trưa ăn mấy cái, tối ăn mấy cái.
"Không có đồ ăn." "Vậy được, vậy dùng một chai nước đổi hai vỏ sò nữa." "Đúng rồi, bạn bây giờ còn thu gom rác không?"
Ánh mắt Vân Lạc Hòa sáng lên, "Còn thu, vẫn giống như trước, một gỗ đổi hai rác, muốn đổi khác cũng có thể thương lượng." Dương Miễn: "Được, có rác tôi tìm bạn."
"Anh ơi, em lại vớt được vỏ sò rồi!" Dương Mân vui vẻ kêu lên. "Tốt, anh giúp em kéo lên." Dương Miễn lập tức tắt quầng sáng, đi đến bên cạnh Dương Mân. Hai anh em cùng nhau tiến vào trò chơi. Dương Miễn 26 tuổi, Dương Mân mới 8 tuổi. Dương Mân coi như là do Dương Miễn một tay nuôi lớn, bố mẹ hai người không tiến vào trò chơi, hiện tại chỉ có bọn họ nương tựa lẫn nhau. Nhưng Dương Mân không có mỏm đá ngầm riêng, cùng Dương Miễn dùng chung một mỏm đá. Cũng may hai người đều có gói quà tân thủ, cho nên có hai chiếc lưới đánh cá, có thể cùng nhau xây dựng một mỏm đá ngầm.
Cũng không biết tại sao, vật tư họ khai thác được rất nhiều, chỉ là không có nước và đồ ăn, hôm qua cả ngày mới khai thác được một chai nước và một cái bánh bao, căn bản không đủ cho hai người ăn. Mặc dù mỏm đá ngầm của họ đã được nâng cấp, hơn nữa còn nằm trong top 100 người nâng cấp đầu tiên, nhận được phần thưởng có cả nguyên liệu lẫn bản vẽ, nhưng vẫn không có nước và đồ ăn. Hai ngày nay ăn uống đều là do Dương Miễn tìm người chơi khác đổi lấy. Ở chỗ Vân Lạc Hòa đổi được một chai, còn đổi với người khác nữa. Anh không muốn giao dịch quá nhiều với một người, tránh để người ta cảm thấy anh có nhiều vật tư.
"Mân Mân, mau đến uống nước đi, có đói bụng không?" "Không đói ạ."
Nhìn em gái hiểu chuyện như vậy, lòng Dương Miễn rất đau xót, sáng sớm dậy còn chưa ăn gì, em gái đã đi vớt vật tư rồi. Bằng mọi giá phải nghĩ cách đổi lấy đồ ăn, không thể để em gái chịu đói. Chỉ là nguyên liệu còn thiếu một chút nữa là có thể lên cấp 3, anh lại không muốn đổi đi, ngoài việc lấp đầy bụng, nâng cấp cũng rất quan trọng. Ít nhất phải làm cho mỏm đá ngầm lớn hơn một chút, để hai anh em có chỗ ở. Tối qua anh để em gái nằm trên giường đá, còn mình thì ngồi cả đêm, cứ như vậy không phải là cách. Cũng chính vì lý do này mà anh mới tìm Vân Lạc Hòa dùng vỏ sò đổi nước, mặc dù trong lòng anh cũng nghi ngờ tác dụng của vỏ sò sẽ rất lớn, nhưng trước mắt xem ra, vỏ sò cầm không dùng được, hơn nữa sau này còn có thể liên tục nhận được.