"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."
Hơn nữa, hiện nay chỉ nắm trong tay chút ít thông tin, nếu không cẩn thận hành động, sẽ dễ dàng dẫn đến sai lầm.
Tiết Diễm nói: "Ta đã phái người đi rồi, từ khi còn ở Đế Kinh."
"Ân."
Khương Nguyệt gật đầu. Thấy Tiết Diễm đã giúp nàng xong, vớ đã được tẩy sạch, nàng lúc này mới đứng dậy.
Tiết Diễm vội vàng giúp nàng, cũng cầm lấy đôi giày rơm. Khương Nguyệt chỉ liếc hắn một cái, không nói gì, để mặc hắn cầm. Nàng đã quen với việc này rồi. Bao năm qua, từ khi còn bé đến giờ, mỗi khi bọn họ ở bên nhau, bất kể có việc gì, dù hắn có chủ động hay không, hắn vẫn luôn theo bản năng giúp nàng làm mọi thứ.
Tiết Diễm quả thật là theo bản năng mà hành động. Khi hắn nhận ra mình cầm giày rơm, trong lòng hơi có chút xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy Khương Nguyệt chẳng có vẻ gì là lạ, vẫn như mọi ngày, hắn mới dần dần không cảm thấy ngượng, cùng nàng về nhà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play