"Thái Tử có nỗi khổ riêng." Bùi Đông Du chậm rãi nói.
"Cái gì là nỗi khổ riêng?" Bùi phu nhân không hiểu, ngẩng đầu hỏi.
Bùi Đông Du đáp: "Bọn họ đều ở đó, người thân cũng ở đó, bạn bè cũng ở đó, Thái Tử không muốn vì mình mà khiến bọn họ phải bỏ tất cả những thứ đó."
Bùi phu nhân bật cười: "Nói vậy thật là buồn cười. Những người đó tính là gì chứ? So với Thái Tử điện hạ và phụ mẫu của hắn thì có đáng gì? Họ chắc chắn sẽ vui mừng lắm chứ. Thái Tử điện hạ đang nghĩ sai rồi!"
"Phu nhân!" Bùi lão gia quát lớn, giọng nghiêm khắc."Nếu để người khác nghe được, chúng ta còn sống sao? Đó là Thái Tử, làm sao có thể tùy tiện nói ra như vậy!" Mặc dù bà không hiểu, nhưng bà không thể nói ra những lời này!
Ngay cả khi bà không ủng hộ, không hiểu, hay có chút nghi ngờ, cũng không thể nói như vậy được!
Bùi phu nhân lúc này mới giật mình nhận ra mình đã lỡ lời. Bị sự nghiêm túc của Bùi lão gia làm hoảng hốt, bà vội vã nhìn quanh, thấy chỉ có mình Bùi Đông Du và lão gia, không có người ngoài, bà mới thở phào nhẹ nhõm. Bà vừa vỗ vỗ ngực vừa thì thầm: "Vốn là như thế mà..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play