Ngày thường, Uất Trì Tự không thích cưỡi ngựa ngồi xe, thích đi bộ về phủ. Hôm đó, hắn một thân huyền sắc xiêm y, bị tro bụi ở thao trường làm cho xám xịt. Bọn ác phó kia mắt chó khinh người, cho rằng hắn chỉ là dân đen, liền hô bằng gọi hữu, tính toán giáo huấn Uất Trì Tự một trận.
Tử Ngọc hỏi: "Sau đó đâu?"
Lục An Nhạn thở hổn hển, vỗ đùi: "Bọn họ á, bọn họ bị đại tướng quân đánh cho một trận nhừ tử đó! Phải nói vận khí bọn họ cũng đen thôi rồi, làm cái gì lại đụng phải đại tướng quân cơ chứ!"
Ưng Qua đứng bên cạnh nghe, nhíu mày, thật sự chỉ là vận khí không tốt thôi sao?
Chỉ nghe Ninh Xu cười lạnh, cắt ngang lời Lục An Nhạn, nói: "Đây không phải vận khí không tốt, bọn chúng dám cướp nữ nhân giữa đường, coi rẻ vương pháp, thật sự cho rằng vào Lâm vương phủ rồi thì muốn làm gì thì làm chắc? Nhà ai con gái nhà lành lại phải chịu cái loại chuyện này? Đúng là lũ heo chó không bằng."
Ưng Qua bừng tỉnh, rũ mắt cười khẽ.
Tử Ngọc phụ họa: "Đúng vậy!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT