Tạ Kỳ ngả người trên ghế, gác một chân lên, tay chống cằm: "Đại ca có nên suy xét tìm cho tiểu Hạnh Hoa một người mẹ kế không?"
Tạ Dữ trừng hắn: "Bỏ tay xuống, để chân ngay ngắn, hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà không ra dáng gì cả."
Tạ Kỳ cười vài tiếng, cuối cùng cũng thu tay chân lại, ngoan ngoãn ngồi thẳng.
Tạ Dữ trầm tư, đáp lại vấn đề vừa rồi của hắn: "A Hạnh sẽ không thích đâu."
Việc luôn để Lương thị quản lý Hầu phủ không thích hợp, hắn cũng đã nghĩ đến chuyện tục huyền, chỉ là, một Lương thị thôi đã khiến Tạ Tri Hạnh để ý nhiều năm như vậy.
Hắn không muốn cha con Tạ Tri Hạnh ly tâm.
"Hay là đợi con bé lớn thêm chút nữa." Tạ Dữ nói.
Việc này coi như "bệnh khó chữa" của Hầu phủ, Tạ Kỳ cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cũng không cho rằng Đại ca sẽ vì thế mà thay đổi ý định. Trước mắt, có một chuyện quan trọng hơn.
Hắn hỏi: "Vụ án buôn muối lậu ở Giang Nam mấy năm trước, có manh mối mới sao?"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play