Sau khi thống nhất xong phương án tác chiến, hội nghị lại tiếp tục bước vào phần tranh luận gay gắt về một vấn đề khác: có nên công khai thảm hoạ diệt vong này cho toàn thể dân chúng hay không.
Có người cho rằng nên giấu kín, tránh để đám thường dân nhốn nháo thêm rắc rối.
Nhưng phần lớn lại ủng hộ việc công khai, bởi dù sao số lượng dị năng giả vẫn là thiểu số. Trong căn cứ, tuyệt đại đa số vẫn là người thường. Đối mặt với cơn sóng xác sống hàng tỷ con, chỉ dựa vào dị năng giả là không đủ. Kêu gọi những người thường có dũng khí và năng lực lên tiền tuyến chiến đấu mới là phương án tốt nhất.
“Nghe thì hay lắm, nhưng đoán xem có ai dám ra mặt chịu chết không?” Một người đàn ông đứng về phe phản đối khoanh tay, cười nhạt với ý kiến của phe ủng hộ. “Tôi thấy mấy người nói đạo lý hay lắm, chẳng qua là sợ chết nên định đẩy đám thường dân ra chịu trận thay.”
Một cô gái bên phe ủng hộ, giọng run rẩy, mắt hoe đỏ: “Chúng tôi không có! Anh đừng nói linh tinh!”
Nghe ra sự nghẹn ngào trong giọng cô gái, người đàn ông thoáng hoảng, trong lòng cũng có chút chột dạ vì sợ mình lỡ lời, nhưng miệng vẫn cố chấp: “Cô khóc cái gì? Tôi có bắt nạt cô đâu? Lẽ nào tôi nói sai?”
Cô gái lau nước mắt, tức đến nghiến răng — rõ ràng không muốn khóc, mà nước mắt cứ không kiềm được!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play