Hương thơm lạnh nhàn nhạt trên người hắn len lỏi trong từng nhịp thở, trước đây từng khiến nàng cảm thấy vô cùng an tâm, mà lúc này bởi khoảng cách quá gần mùi hương quen thuộc ấy lại hóa thành vệt đỏ nhàn nhạt lan dần nơi vành tai, xa lạ đến mức khiến Tuế Lăng Lẫm gần như nghẹt thở.
Nàng quá căng thẳng, hàng mi khẽ run, chớp lấy chớp để, giọng nói cũng nhẹ như tơ: “Sư tôn, người tránh ra một chút…”
Bóng đêm mờ mịt, ánh trăng mông lung. Dạ Vọng Khanh đứng chắn ánh sáng phía sau, nên hoàn toàn không nhìn thấy sắc đỏ dâng lên trên gò má Tuế Lăng Lẫm.
“Không đâu. Đợi lát nữa ngươi lại bỏ mặc ta ở đây thì sao.”
Mi mắt Dạ Vọng Khanh ướt đẫm ánh trăng, trong con ngươi đen nhánh như phủ một tầng gợn sóng, “Hiện tại ta chỉ là một người bình thường, Tiểu đồ nhi nhẫn tâm được sao?”
Tuế Lăng Lẫm: “Ta đương nhiên là…”
Hắn khẽ cười: “Ngươi đương nhiên là nhẫn tâm rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT