Nhìn thấy Mai Ngạn Quân, bà Vương giống như tìm được chỗ dựa, bước đến nắm lấy tay anh. “Ngạn Quân, năm nay mưa nhiều quá, trận động đất đã khiến sườn núi phía sau tòa nhà số 1 sạt nở ra rồi, sau cơn mưa lớn và bão ngày hôm qua, sáng nay mọi người thức dậy đã thấy sạt lở đất, chú Lâm của cháu từng đi xem, nói rằng toàn bộ tòa nhà bị nghiêng, sẽ gây nguy hiểm cho mọi người nên sợ là không thể ở lại được nữa.”
Bà Vương thở dài, nói tiếp: “Bây giờ không có điện, không có mạng, bộ phận quản lý và phòng bán hàng cũng không có ai làm việc, chú Lâm bảo dì đến hỏi cháu, xem có thể chuyển đến tòa nhà của cháu ở không?”
Mai Ngạn Quân vỗ tay bà ấy, an ủi: “Dì Vương, dì đừng lo lắng, cháu sẽ cùng dì qua đó xem, nếu nhà có vấn đề, không ở được nữa thì chúng ta chuyển nhà.”
Ba người Lý Gia Minh cũng bày tỏ bọn họ sẽ đi cùng, nếu có thể chuyển thì tiện thể chuyển đồ lên luôn, dù sao mười mấy tầng cũng khó leo.
Khu Đông Chu Nhất Hào, tòa nhà số 1.
Mấy người Mai Ngạn Quân theo bà Vương và Dương Thiến Vân cầm đèn pin, băng qua bãi đậu xe tối om dưới tầng hầm để đến tòa nhà số 1.
Đi từ cầu thang lên tầng một, do trời mưa nên cho dù cửa sổ tầng một đã đóng lại, thì nước bùn vàng vẫn không ngừng tràn vào qua các khe hở, tình trạng này kéo dài đến tận tầng bốn.
Vào đến nhà bà Vương, Lâm Trí Viễn dẫn Mai Ngạn Quân ra ngoài cửa sổ nhìn, bùn đất đã ngập đến tầng bốn, mấy hộ ở tầng dưới sợ hãi đã chuyển đi từ đêm qua.
Tình hình thực sự không mấy khả quan, Mai Ngạn Quân hỏi ông ấy: “Chú muốn chuyển đến tầng mấy?”
“Chú cũng không quen tòa nhà của cháu, nếu tầng thấp hơn thì chuyển đồ sẽ đỡ vất vả hơn.” Lâm Trí Viễn do dự nói.
“Cháu không quen những tầng dưới, nhưng tầng trên của cháu đều là nhà trống chưa bán, hay là chuyển thẳng lên tầng 18 đi, không biết khi nào mưa mới tạnh, sau này tầng thấp có khả năng sẽ bị ngập nước.” Mai Ngạn Quân đề nghị.
Lâm Trí Viễn nhìn về phía bà Vương, bà ấy nói: “Tôi nghe theo Ngạn Quân, chỉ là làm phiền mấy đứa nhỏ các cháu rồi.”
Thế là hai người nhất trí đồng ý chuyển đến tầng 18 của tòa nhà số 5.
Bà Vương kéo Dương Thiến Vân đang khoác tay mình, nói với Mai Ngạn Quân: “Mẹ con Thiến Vân cũng không có chỗ để đi, cũng sẽ chuyển đến ở cùng chúng tôi, hai nhà chúng tôi ở cùng nhau, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Mai Ngạn Quân gật đầu đồng ý, hai người bắt đầu dọn dẹp hành lý, chọn những thứ quan trọng để chuyển đi trước.
Không thể sử dụng không gian để gian lận, Mai Ngạn Quân chỉ có thể dẫn mọi người từ từ chuyển đồ đến tòa nhà số 5.
Bọn họ phân công hợp tác, chuyển đồ đến chân cầu thang của tòa nhà số 5 trước, sau đó mới chuyển lên lầu.
Từ tầng 5 đến tầng hầm không có đèn, đèn chiếu sáng khẩn cấp đã hết điện từ lâu, Mai Ngạn Quân lấy vài chiếc đèn tiết kiệm năng lượng sạc điện ra, dùng băng dính dán riêng biệt lên tường để chiếu sáng.
Lần đầu tiên Mai Ngạn Quân chuyển đồ lên, anh đã tháo ổ khóa cửa phòng 1802 một cách thành thạo rồi thay ổ khóa mới.
Đầu trọc ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng động, mở cửa thấy Mai Ngạn Quân đang tháo ổ khóa cửa phòng 1802, chuyển đồ vào trong, anh ấy không nói hai lời liền đi dép lê bước đến giúp đỡ.
Mấy người đàn ông trưởng thành đi đi về về chuyển đồ vài chuyến, dưới sự chỉ dẫn của Mai Ngạn Quân, bọn họ chuyển tất cả những thứ cần thiết cho cuộc sống hàng ngày.
Vì Lam Vũ và Diêu Nghiêu không tiện mang vác, cho nên bọn họ đã đóng gói mọi thứ thành một gói lớn rồi đeo trên lưng.
Lý Gia Minh không thể dùng chân quá sức nên anh ấy chịu trách nhiệm đóng gói và sắp xếp đồ đạc trên lầu.
Con trai của Dương Thiến Vân xách một số đồ nhẹ, cậu bé cũng chạy lên xuống nhiều lần. Mai Ngạn Quân nhìn thấy, anh bày tỏ sự khen ngợi đối với sự kiên trì của cậu bé.