Mặt mũi đối phương trông thế nào?

Lâm Tiểu Nghiên khẽ lắc đầu, không giấu nổi vẻ hoang mang:
“Lúc đó ai còn dám nhìn chứ… còn chưa kịp sợ thì đã lo chạy rồi.”

Khi ấy, ánh mắt cô chỉ dán chặt dưới đất, nhìn thấy bóng dáng Lưu Lị Lị khẽ động, đang định mở miệng hỏi thì đã bị tiếng thét kinh hoàng của Lưu Lị Lị cắt ngang. Trong lúc hỗn loạn, vội vã “tiễn” Khoái Tiên đi.

Còn thật sự tiễn được không thì… cô cũng không chắc lắm.

Tô Mẫn nhíu mày:
“Tôi còn đang định điều tra xem rốt cuộc cái người tên Khoái Tiên kia là ai, mà bây giờ chẳng còn cơ hội nữa rồi.”

Lâm Nhất Nhật khẽ giọng chen vào:
“Tra cái gì nữa mà tra, thoát thân mới là chuyện chính.”

Bọn họ vốn chẳng thân thiết gì với Lâm Tiểu Nghiên, chỉ là bạn học cùng lớp, vậy mà gặp chuyện liên quan đến tính mạng vẫn còn muốn nhúng tay vào, đúng là lạ.

Tô Mẫn lắc đầu, nói nhỏ:
“Thôi, về ký túc xá trước đã.”

Chuyện này, nhất thời cũng không thể tìm ra được thông tin gì. Nhưng cậu có thể thử lên mạng tra lại xem có tin tức gì liên quan đến tầng bảy tòa nhà văn phòng ở trường hay không.

Nếu đã xuất hiện hiện tượng kỳ quái, nhất định từng xảy ra chuyện gì đó.

Tô Mẫn luôn cảm thấy, tầng bảy kia có thể đang che giấu một thông tin cực kỳ quan trọng. Nhưng hiện tại, cậu cũng không dám lên đó nữa.

Suốt buổi sáng trôi qua, ký túc xá nữ sinh vẫn tụ tập rất đông người.

Tô Mẫn không có hứng vây xem, quay trở về ký túc xá nam. Khi đi ngang qua phòng của dì quản lý ký túc, cậu bỗng khựng lại.

Dì quản lý vẫn là người cũ, bao năm nay chưa từng thay đổi.

Có lẽ… dì ấy biết chuyện gì đó từ trước.

Tô Mẫn gõ nhẹ cửa phòng:
“Dì ơi, dì có ở đó không ạ?”

Cánh cửa mở ra, dì quản lý ló đầu hỏi:
“Có chuyện gì thế?”

Tô Mẫn suy nghĩ một chút, cẩn thận lựa lời:
“Dạ… cháu có chuyện muốn hỏi một chút. Dì làm việc ở đây được bao lâu rồi ạ?”

Dì quản lý ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời:
“Chắc khoảng sáu năm rồi. Năm đầu tiên dì tới là năm 2012, nếu nhớ không nhầm thì là vậy.”

Thời gian này cũng khá dài, chắc hẳn dì ấy biết ít nhiều.

Tô Mẫn tranh thủ hỏi luôn, giọng hạ thấp:
“Dì… dì có biết trường mình trước kia từng xảy ra chuyện gì không ạ? Tầng bảy tòa nhà văn phòng vì sao lại bị phong tỏa…”

Câu nói còn chưa dứt thì đã bị cắt ngang:
“Chuyện đó không phải điều cháu nên hỏi.”

Tuy sắc mặt dì quản lý chỉ thay đổi một chút, nhưng Tô Mẫn vẫn nhận ra – tầng bảy kia, chắc chắn đã từng xảy ra chuyện, hơn nữa không hề nhỏ.

Cậu gặng hỏi:
“Vì sao ạ? Dì không thể nói sao?”

Dì quản lý nghiêm giọng:
“Nếu là học sinh thì nên học hành cho tốt, đừng hỏi mấy chuyện linh tinh làm gì. Không có việc gì nữa thì để dì đóng cửa.”

Nói rồi, dì không cho Tô Mẫn cơ hội nói thêm, thẳng tay đóng cửa lại.

Tô Mẫn khẽ xoa mũi, quay về phòng mình. Cậu ngồi xuống ghế, bắt đầu tra cứu thông tin. Thời buổi này Internet phát triển, mà sự kiện rạp phim kia lại diễn ra vào năm 2018, khả năng cao là sẽ có tin tức gì đó.

Huống chi nếu thật sự có học sinh hay giảng viên nào đã thiệt mạng, một chuyện nghiêm trọng đến thế không thể không để lại chút manh mối nào.

Tô Mẫn gõ vài từ khóa, kết quả lập tức hiện ra cả đống trang web.

Thời nay chuyện xảy ra ngoài ý muốn trong các trường học cũng không hiếm, nguyên nhân lại đủ kiểu từ sự cố kỹ thuật đến tai nạn thường nhật.

Tô Mẫn lướt qua mấy trang mà chẳng thấy được thông tin gì hữu ích, cuối cùng đành thử vào Tieba. Các diễn đàn của trường thường là nơi sinh viên tụ họp, có thể mấy bài cũ sẽ hé lộ gì đó.

Cậu tìm một vài bài có từ khóa "tòa nhà văn phòng", nhưng phần trả lời bên dưới đều rất mơ hồ, hơn nữa hầu như chỉ nhắc đến tầng bốn, tầng năm.

Trường học này… sạch sẽ đến mức bất thường.

-

Không tìm được gì trên mạng, Tô Mẫn cũng chỉ đành để mọi chuyện tiếp tục diễn ra tự nhiên.

Buổi chiều không có tiết, cậu đi dạo loanh quanh trong trường, lặng lẽ dò xét cấu trúc các khu giảng dạy và ký túc xá, còn ra ngoài hỏi thăm vài chủ quán hàng gần trường.

Nhưng phản ứng của mấy người chủ quán ấy… cũng chẳng khác dì quản lý ký túc là bao.

Dù vậy, Tô Mẫn vẫn moi ra được chút thông tin hữu ích: tòa nhà văn phòng từng bị phong tỏa một lần, sau đó được sửa sang lại, rồi mới đưa vào sử dụng trở lại.

Một tòa nhà lớn như vậy, chi phí xây dựng đắt đỏ, nên trường không thể bỏ hoang được.

Mà nếu đã phải sửa chữa lại toàn bộ, thì chắc chắn từng có chuyện gì đó cực kỳ nghiêm trọng xảy ra, ảnh hưởng đến cả danh tiếng của tòa nhà.

Tô Mẫn cảm thấy dường như mình đã lần ra được điều gì đó… nhưng vẫn chưa thể ghép nối thành bức tranh hoàn chỉnh.

Mãi đến khuya, cậu bị hệ thống rạp phim nhắc nhở làm giật mình tỉnh giấc.

【Người xem Tô Mẫn, chúc mừng bạn đã sống sót thêm một ngày. Xin hãy tiếp tục duy trì trạng thái. Nhắc nhở hôm nay: WC cách gian

WC cách gian?

Tô Mẫn từng nghe qua mấy lời đồn đại về cái gọi là WC cách gian, cái nào cũng ghê rợn. Dù gì WC cũng luôn là bối cảnh phổ biến trong các phim kinh dị mà.

Lần này, không biết là ai phải trải qua cảnh đó?

Hôm qua phòng tắm là Lưu Lị Lị gặp chuyện. Hôm nay là WC cách gian, rất có thể lại là một trong số các cô gái ấy.

Hơn nữa, ký túc xá đều là nhà vệ sinh riêng, nếu có WC cách gian, thì chỉ có thể xảy ra ở khu giảng dạy hoặc tòa nhà văn phòng.

Tô Mẫn lập tức nhắn tin cho Lâm Tiểu Nghiên.

Lâm Tiểu Nghiên hôm nay ngủ nhờ ở ký túc xá bên cạnh, không dám quay lại phòng mình, mấy người bạn cùng phòng cũng đều tránh đi nơi khác.

Vừa quá mười hai giờ, cô vẫn chưa ngủ:
“Được rồi.”

Một lúc sau, Lâm Tiểu Nghiên lại gửi đến một tin nhắn mới:
“Nghe nói có người thấy Trương Viện đi về phía tòa nhà văn phòng.”

Trương Viện là bạn cùng phòng của cô, cũng là một trong những người tham gia trò chơi Khoái Tiên. Tối nay cô ta ở cùng một người bạn ký túc khác.

Tô Mẫn lập tức xuống giường, đánh thức Lâm Nhất Nhật.

Lâm Nhất Nhật còn ngái ngủ, lầm bầm:
“Làm gì thế…”

Tô Mẫn hỏi:
“Đi khu dạy học không? Lâm Tiểu Nghiên cũng đi rồi.”

Lâm Nhất Nhật lập tức tỉnh táo, cảnh giác:
“Đi khu dạy học làm gì? Nửa đêm nửa hôm rồi, khu dạy học đều khóa mà.”

Tô Mẫn hỏi lại:
“Đi không?”

Lâm Nhất Nhật do dự vài giây, cuối cùng vẫn quyết định đi, vừa lẩm bẩm vừa bò xuống giường.

Trong lúc mặc quần áo, hắn lại lén hỏi nhỏ:
“Chúng ta đi tìm cái… ‘thứ kia’ thật à? Có cần mang theo nước tiểu đồng tử không?”

Tô Mẫn: “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play