Tô Mẫn đi đến mép giường, cẩn thận quan sát. Bề mặt giường phẳng lì, không để lại dấu vết gì rõ rệt, nhưng nếu để ý kỹ, vẫn có thể nhận ra chỗ nệm lõm xuống — rõ ràng đã có người từng nằm ở đây.
Ngoài dấu hiệu ấy ra thì không còn gì khác. So với lần Đường Nhất Thư biến mất để lại chút dấu vết kỳ dị, lần này, Tống Nam Nam hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này.
Hạ Hòa Âm cau mày: "Tôi cũng không biết cô ấy biến mất từ lúc nào."
Tô Mẫn chống tay lên giường, ngước đầu nhìn trần nhà. Do đây là một con tàu, nên trần rất thấp, chỉ cần nhảy nhẹ một cái là tay có thể chạm tới.
Nhưng bề mặt trên đó cũng nguyên vẹn, không có dấu vết bất thường nào.
Tô Mẫn quay sang Hạ Hòa Âm: "Cô nằm xuống thử đi, tôi muốn xem thử nước nhỏ từ đâu xuống."
Hạ Hòa Âm hơi ngẩn người, nhưng vẫn làm theo, nằm xuống đúng vị trí tối qua mình đã ngủ. Cô chỉ vào trán: "Chính chỗ này, có cảm giác bị nước nhỏ trúng."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play