Lâm Tiểu Nghiên tối nay ngủ tại ký túc xá.
Sau hai cái chết liên tiếp, bạn bè của cô không dám tiếp tục đón cô về.
Thực tế, dù bạn bè của cô có dám đón, bạn cùng phòng của cô cũng sẽ ngấm ngầm chỉ trích. Lâm Tiểu Nghiên hiểu được điều này, nên đã chủ động xin phép rời đi.
Tuy nhiên, cô cũng không dám ra ngoài, vì sợ rằng nếu mình có chết, cũng không ai cứu. Dù sao, trong trường học còn có Tô Mẫn và Lâm Nhất Nhật.
May mắn là trong ký túc xá, cô không hoàn toàn cô đơn, còn có Trần Khả.
Cả hai đều có một cảm giác tương tự.
Trần Khả trông rất mệt mỏi, cái chết kỳ lạ của hai bạn cùng phòng đã ảnh hưởng rất lớn đến cô ấy. "Chúng ta có nên bỏ cuộc không?" Trần Khả hỏi.
Lâm Tiểu Nghiên đáp: "Xin lỗi."
Mặc dù trong lòng Trần Khả có chút oán trách, nhưng cô hiểu rằng chuyện này không phải do Lâm Tiểu Nghiên: "Trò chơi này là do Trương Viện đề xuất, không phải do cậu."
Lâm Tiểu Nghiên cảm thấy phân vân, không biết nên chơi hay không. Vừa lúc Trương Viện nói có thể biết trước tương lai, cô cảm thấy rất tò mò và đã đồng ý.
Ai ngờ kết quả lại như vậy.
Trần Khả mệt mỏi ngã ra giường: "Đi ngủ sớm đi."
Lâm Tiểu Nghiên cũng không dám thức khuya nữa, cả hai quyết định để đèn ký túc xá sáng suốt đêm, dù tiền điện sẽ phải trả nhiều hơn một chút.
Không biết qua bao lâu, khi cô cảm thấy buồn ngủ thì đột nhiên có tiếng động trong ký túc xá.
Lâm Tiểu Nghiên lập tức tỉnh giấc, phát hiện đèn trong ký túc xá đã tắt từ khi nào. Coo nheo mắt nhìn, thấy Trần Khả đang xuống giường.
Cô mở điện thoại, nhận ra đã 11 giờ.
Ban đầu, nàng nghĩ Trần Khả chỉ đi vệ sinh, nhưng không ngờ Trần Khả lại mở cửa ký túc xá và chuẩn bị rời đi.
Lâm Tiểu Nghiên không thể không lên tiếng gọi: "Trần Khả?"
Dù khoảng cách chỉ một mét, nhưng Trần Khả không trả lời mà lập tức rời khỏi ký túc xá. Cửa không đóng kín, ngoài hành lang, đèn khẩn cấp phát ra ánh sáng màu xanh lục. Lâm Tiểu Nghiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô nhớ đến chuyện của Lưu Lị Lị và Trương Viện, cảm thấy lần này có lẽ sẽ đến lượt mình, nhanh chóng nhắn tin cho Tô Mẫn: "Tô Mẫn, tôi thấy Trần Khả đi ra ngoài!"
Tô Mẫn đang xem mã vạch của bức ảnh, khi nhận được tin nhắn liền dừng lại.
cậu không hỏi thêm, chỉ đoán rằng có thể lại sắp xảy ra chuyện.
Trần Khả là bạn cùng phòng của co, cũng tham gia vào trò chơi này. Giờ Lưu Lị Lị và Trương Viện đã gặp chuyện, Lâm Tiểu Nghiên là nữ chính, hẳn là cô sẽ là người cuối cùng phải chịu ảnh hưởng.
Tô Mẫn trả lời: "Cậu cứ đi theo, đừng làm ầm lên và cũng đừng lại gần. Tôi sẽ qua ngay."
Lâm Tiểu Nghiên vội vàng trả lời: "Vâng."
Cô biết mình cần phải đi, vì nếu không, rất có thể sẽ là mình gặp chuyện tiếp theo. Nếu không tìm ra câu trả lời đúng, cô sẽ không tránh khỏi cái chết.
Lâm Tiểu Nghiên thật sự cảm kích Tô Mẫn.
Nếu không phải cậu ta lúc nào cũng có vẻ vô tư, cô đã nghĩ cậu ta thích mình rồi.
Một phút trôi qua, khi đang gửi tin nhắn, Lâm Tiểu Nghiên lập tức xoay người xuống giường và chạy theo. Sau mười mấy giây, cô đã nhìn thấy Trần Khả ngoài đường.
Cảnh tượng này giống hệt hôm qua khi Trương Viện rời đi.
……
"Đến đây rồi."
Tô Mẫn nhìn vào vị trí Lâm Tiểu Nghiên đã gửi, rồi quan sát xung quanh. Trước mặt là một dãy ký túc xá.
Lâm Tiểu Nghiên đã gửi định vị, và Tô Mẫn đi theo nàng vào.
Cửa ký túc xá bằng kính, nhưng đã được dán báo chí, che khuất tầm nhìn. Một thông báo cấm vào được dán ở một bên.
Dĩ nhiên, việc vào là điều không thể.
Có lẽ vì Lâm Tiểu Nghiên vào mà cửa ký túc xá để hé mở, từ khe cửa chỉ thấy một màu đen tối.
Tô Mẫn nói: "Vào xem thử."
Lâm Nhất Nhật vốn yêu cầu được đến, vì cậu là người càng sợ càng muốn xem, thậm chí muốn trải nghiệm.
Cậu vừa đi vừa nói: "Ký túc xá này bị phong tỏa, tôi chưa từng để ý. Đây là ký túc xá nữ."
Tô Mẫn nhìn vào từng cửa của các phòng ký túc xá.
Cửa ký túc xá đều bị niêm phong bằng giấy đỏ, vào ban đêm trông rất quái dị. Nhìn qua là một cảnh tượng hết sức đáng sợ.
Đèn điện thoại chỉ chiếu sáng được vài mét trước mắt.
Hành lang dài, không ai biết sẽ có gì tồn tại ở cuối.
Lâm Nhất Nhật hỏi: "Lâm Tiểu Nghiên nói cuối cùng đi đâu rồi?"
Tô Mẫn trả lời: "Chưa biết, chắc vẫn còn ở đó."
Đang nói thì điện thoại rung, màn hình sáng lên. Lâm Tiểu Nghiên gửi tin nhắn: "Tôi theo cô ấy lên lầu 4, nhưng không dám lại gần."
Gần đó chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
Tô Mẫn trả lời lại, sau đó cùng Lâm Nhất Nhật đi gần đại thang lầu, lần này rất cẩn thận.
Câu chuyện về ký túc xá nữ ma quái này có thể đáng sợ hơn bất kỳ nơi nào khác, nhất là đây là một dãy ký túc xá bị phong tỏa lâu ngày vì nguyên nhân không rõ.
Lầu 4 đến rất nhanh.
Tô Mẫn tắt đèn điện thoại, chỉ dùng màn hình chiếu sáng, nhìn thấy Lâm Tiểu Nghiên đang ngồi xổm ở cuối cầu thang.
Cậu đi lên, vỗ vỗ vai cô, Lâm Tiểu Nghiên suýt nữa hét lên, vội vàng che miệng lại.
Chưa kịp trao đổi gì, một âm thanh nhỏ văng vẳng vang lên.
Tô Mẫn nhíu mày, nói: "Đó là tiếng hát sao?"
Âm thanh có vẻ là tiếng hát mơ hồ, không rõ lời, thỉnh thoảng có lúc có, lúc không, vang lên từ cuối hành lang, nghe rất kinh dị.
Lâm Nhất Nhật không biết nghĩ gì, hạ giọng nói: "Trần Khả, chẳng lẽ bị ma quái làm sao rồi, lại đi hát? Nếu có tài năng thì cũng tốt, nhưng nhìn Lưu Lị Lị và Trương Viện, thật thảm, quá thảm."
Lâm Tiểu Nghiên: "……"
Tô Mẫn: "……"