Tô Mẫn gật đầu: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Nhân viên thấy cậu bình tĩnh như thế thì hơi ngạc nhiên: “Sau khi vào rạp chiếu phim, sẽ có nhắc nhở dành riêng cho cậu, thông tin về nhân vật cũng sẽ được truyền trực tiếp vào đầu. Nếu hoàn thành vai diễn theo đúng kịch bản, cậu có thể rời khỏi sớm. Nhưng nếu cốt truyện bị thay đổi, thì sẽ tùy tình huống mà xử lý.”

Anh ta liếc nhìn người xem đầu tiên—một nam sinh có vẻ ngoài rất ưa nhìn—rồi âm thầm lấy làm lạ: đẹp trai như vậy mà lại chọn xem phim kinh dị? Quả nhiên, không thể nhìn mặt mà đoán được tâm lý người ta.

Chỉ mong bộ phim này đừng dọa cậu ấy quá mức.

Tất cả những điều anh nhân viên nói, thực ra đều đã được công bố trước đó trên Weibo.

Tô Mẫn cũng biết, nếu sống sót đến đoạn kết và còn có thể làm đảo ngược đánh giá thấp, thì bộ phim sẽ được phát lại lần nữa. Khi đó, người xem sẽ chính thức trở thành diễn viên trong phim.

Nhân viên mỉm cười nhã nhặn: “Chúc cậu xem phim vui vẻ.”

Khi anh ta rời đi, Tô Mẫn đội mũ giáp lên đầu, nhìn dòng chữ “Trường Cao Đẳng Kinh Hoàng” lấp loáng hiện trên màn hình lớn trước mặt.

Thật ra, bộ phim này trước đó đã từng được nhắc đến trên Weibo.

Vị đạo diễn của bộ phim, để giữ sự thần bí, luôn giữ kín nội dung, không công khai cốt truyện ra bên ngoài. Chỉ có vài dòng mô tả chung chung rằng ngôi trường trong phim từng xảy ra những sự kiện kỳ bí, một khi ai đó chạm vào thì cả nhân vật chính và phụ đều sẽ bị cuốn vào.

Điều này thì người bình thường cũng có thể đoán được.

Đạo diễn vốn là người có tiếng, nhưng tiếng tăm của anh ta chủ yếu đến từ các bộ phim nghệ thuật. Từng đoạt không ít giải thưởng, nhưng sau khi chuyển sang làm phim kinh dị, thì hết bộ này đến bộ khác đều thất bại thảm hại.

Khi quay bộ phim kinh dị đầu tiên, rất nhiều tiểu sinh tiểu hoa trong giới giải trí xem đây như miếng bánh ngọt, thi nhau đến tranh vai, ăn một vòng lại một vòng.

Kết quả là bộ đó nằm liệt giữa đường.

Tới khi tuyển diễn viên cho bộ phim kinh dị thứ hai, mọi người vẫn nghĩ bộ đầu thất bại là do xui rủi, vẫn tiếp tục tranh giành vai diễn như cũ.

Rồi lại thất bại.

《Trường Cao Đẳng Kinh Hoàng》 là bộ thứ tư. Đến nước này thì chẳng còn bao nhiêu tiểu sinh tiểu hoa mơ mộng nữa, đạo diễn bèn tuyển phần lớn là diễn viên mới.

Bộ phim vừa mới được chiếu, đây cũng là lần đầu ra mắt hình thức “xem phim nhập vai” mới mẻ này, và Tô Mẫn chính là người đầu tiên trải nghiệm nó.

Lần đầu tiên trải nghiệm một bộ phim kinh dị, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra?

Trước mắt hiện lên một dòng nhắc nhở: “Xin chào người xem Tô Mẫn, ngài đã sẵn sàng bước vào bộ phim 《Trường Cao Đẳng Kinh Hoàng》 để trải nghiệm chưa?”

Tô Mẫn đáp: “Tôi sẵn sàng.”

Ngay sau đó, trước mắt tối sầm lại.

Cậu thiếp đi không rõ bao lâu, ánh đèn trong rạp từ từ tắt hẳn, toàn bộ không gian chìm trong bóng tối, phim bắt đầu được chiếu.

Trên màn ảnh lớn, những dòng chữ hiện ra mờ mờ như ánh sáng le lói.

-

Ký túc xá nam sinh ở A Đại.

Trường có quy định: đúng 11 giờ phải tắt đèn. Giờ đã là 11 giờ 50, ngoài ban công đen đặc một màu.

Trong ký túc xá chỉ còn ánh sáng yếu ớt le lói.

Tô Mẫn bị một trận lạnh lẽo kích thích mà tỉnh lại.

Vừa mở mắt đã thấy bản thân đang đứng trước gương, không bật đèn. Trên bồn rửa tay là một cây nến đỏ đang cháy, ánh nến chập chờn, tạo nên một bầu không khí âm u quái dị.

Trong tay cậu là một quả táo đỏ, đã gọt một nửa vỏ, tay vẫn không ngừng gọt tiếp, vỏ táo mảnh dài rủ xuống.

Quan trọng hơn, cậu đang mặc một chiếc váy ngủ đỏ rực có dây đeo. Chiếc váy có phần hơi nhỏ, dây đeo vắt ngang xương quai xanh, may mà vẫn đủ để che kín phần ngực.

Tình cảnh lúc này… đúng là hơi xấu hổ.

Tô Mẫn hoàn toàn ngơ ngác.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu đang làm cái quái gì thế này?

Trong gương, gương mặt phản chiếu trông mờ mịt, vẻ đáng thương hiện rõ, thậm chí có chút khiến người khác muốn chà đạp.

Phía sau là một mảnh tối đen, trông vô cùng rợn người.

Tô Mẫn lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, gần như ngay khoảnh khắc đó đã hiểu được bản thân đang rơi vào tình huống gì.

Thỉnh Kính Tiên.

Truyền thuyết kể rằng, vào đúng nửa đêm 12 giờ, nếu mặc váy ngủ đỏ, đốt nến đỏ trước gương, rồi vừa nhìn vào gương vừa gọt vỏ táo sao cho vỏ liền mạch không đứt, thì sẽ nhìn thấy diện mạo của người mình yêu trong tương lai. Nhưng nếu vỏ táo bị đứt, một trong hai người sẽ phải… chết.

Tô Mẫn: “……”

Chẳng lẽ giữa đêm hôm khuya khoắt mà cậu còn mộng du đi gọi Kính Tiên?

Ngay lúc đó, rạp chiếu phim phát ra nhắc nhở: 【Người xem Tô Mẫn, xin nhanh chóng tiếp nhận kịch bản của ngài】

Tô Mẫn nhẩm trong lòng: “Tiếp nhận.”

Chớp mắt sau, thông tin về kịch bản liền tràn vào đầu, khiến Tô Mẫn lập tức hiểu rõ hiện tại mình đang ở đâu, và đang trong vai trò gì.

Đây là một kịch bản “pháo hôi” – tức là chỉ có mình cậu có vai diễn này.

Khác với những nhân vật chính có thể xuyên suốt toàn bộ bộ phim, pháo hôi thường không sống nổi đến kết cục, nội dung kịch bản cũng rất hạn chế.

Tô Mẫn tiếp nhận được nội dung chỉ đến khoảnh khắc nhân vật này chết, hoàn toàn không rõ toàn bộ nội dung chính của phim.

Cảnh mở đầu của cậu chính là đang gọt táo.

Nhân vật này trùng tên với Tô Mẫn, vì muốn biết mặt người yêu tương lai nên làm nghi thức gọt táo. Nhưng chỉ vừa mới bắt đầu, vỏ táo đã bị đứt. Nghi thức thất bại, nhân vật chết một cách khó hiểu.

Tổng cộng còn chưa sống nổi một phút.

Tô Mẫn cảm thấy những người từ chối trải nghiệm phim kinh dị quả thực rất sáng suốt. Một tấm vé mà chỉ được sống đúng một phút? Quả thật là bạc đãi người ta quá mức.

Hiện tại quả táo đã được gọt một nửa, không thể dừng lại.

Trước đây Tô Mẫn chưa bao giờ gọt vỏ liên tục, toàn dùng dao bào gọt qua loa, có khi còn lười đến mức ăn luôn cả vỏ.

Quả thực là khó xử cho cậu rồi.

Tô Mẫn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hy vọng Kính Tiên không tính toán chi li.”

Cậu cố tình gọt chậm lại, sợ lỡ tay làm đứt vỏ. Dù gì cũng đang ở trong một bộ phim kinh dị, ai biết chỉ một sơ suất nhỏ sẽ dẫn đến chuyện gì.

Hơn nữa, theo kịch bản, cái chết của nhân vật là vì làm đứt vỏ táo.

Nhưng càng cố gắng cẩn thận lại càng dễ sai sót. Tay Tô Mẫn trượt nhẹ, nhìn thấy vỏ táo rung rinh sắp rơi xuống cạnh bồn rửa tay.

Cậu không nhịn được hít sâu một hơi.

Mẹ nó, căng thẳng muốn chết, nhưng lại cực kỳ kích thích!

Ánh nến lúc này bỗng chập chờn, như thể có làn gió vừa lướt qua.

Tô Mẫn mím môi. Chưa kịp tiếp tục gọt, cậu đã cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo khó hiểu trườn lên từ sống lưng, lan thẳng đến tận tim.

Cậu theo bản năng ngẩng đầu.

Và rồi, cậu nhìn thấy trong gương—một gương mặt mờ nhạt, chỉ lờ mờ nhận ra hình dáng. Cảm giác như có ai đó đang đứng sát bên cậu, cùng soi gương với cậu vậy.

Đôi mắt đó dường như đang dán chặt lên người cậu.

Tô Mẫn hít mạnh một hơi, cúi đầu, bắt đầu lẩm nhẩm: “Phú cường, dân chủ, văn minh…”

Từng chữ từng chữ lần lượt bật ra.

Có lẽ là ánh sáng vinh quang của Đảng đã chiếu rọi đến Tô Mẫn, cậu dần bình tĩnh lại, vừa lẩm bẩm vừa cẩn thận tiếp tục gọt táo.

Quả táo rất lớn, giống loại bình an quả thường được tặng vào dịp Giáng Sinh. Vỏ đã gọt được hơn nửa, ước chừng chỉ còn khoảng một phút nữa là xong.

Tô Mẫn gọt một chút lại dừng một chút.

Lỡ tay chạm vào thịt quả cũng làm cậu hồn bay phách tán.

May mắn là vận khí không tệ, vỏ táo vẫn kéo dài nguyên vẹn đến cuối.

Cậu trợn tròn mắt, chuẩn bị nghênh đón khoảnh khắc kỳ tích.

Chỉ còn một đoạn cuối cùng, khi cậu đang chuẩn bị gọt nốt, thì vỏ táo bỗng như bị thứ gì đó giật mạnh—đứt phựt!

Không phải đứt tự nhiên, rõ ràng là bị ai đó phá hoại.

Tô Mẫn: “……” Thật ấm ức.

Ngoài cậu ra, nơi này nào có ai khác? Thứ có thể phá ngang chỉ có thể là... ma.

Ánh nến đỏ trong nhà vệ sinh hắt lên gương mặt cậu, tạo thành màu sắc rùng rợn đặc trưng của phim kinh dị. Ngay cả bản thân Tô Mẫn còn thấy rợn người, huống hồ trong gương lại có thêm một bóng dáng mơ hồ.

Tô Mẫn thấy tình hình không ổn, định vứt táo bỏ chạy thì cảm giác có một bàn tay lạnh toát nắm lấy cổ tay mình.

Cậu nhìn xuống chỉ thấy không khí.

Ngay sau đó, cổ tay bị nâng lên, quả táo trong tay đột nhiên xuất hiện nhiều vết hở—như thể có ai đó ở ngay bên cạnh, cùng cậu… cắn táo.

Tô Mẫn đứng chôn chân tại chỗ, cho đến khi cảm giác lạnh lẽo nơi cổ tay tan biến.

Ngẩng đầu nhìn lại, trong gương, cái bóng mờ kia đang nhai nhồm nhoàm, đúng là tên đó ăn táo của cậu.

Tô Mẫn không nhịn được bật ra: “Mi có bệnh à?!”

Mắng xong mới thấy hối hận. Dù sao cũng đang ở trong phim kinh dị, cậu không muốn vừa mới vào chưa đến một phút đã bị hệ thống rút ra.

Cậu xoay người định bỏ chạy.

Vừa chạy khỏi nhà vệ sinh, cậu đã cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh lướt qua.

Ngay sau đó, mông của cậu… hình như bị ai đó sờ một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play