Trong tu chân giới, môn phái được chia làm ba loại theo quy mô: Phái, Tông và Tiên Tông.

Như Truy Vân Phái, ít nhất phải có 3000 đệ tử, và ít nhất mười vị Nguyên Anh kỳ tọa trấn.

Yêu cầu đối với Tông còn nghiêm khắc hơn Phái, đệ tử thường phải trên vạn người, không chỉ có Nguyên Anh, mà còn phải có đại năng Phân Thần kỳ tọa trấn, tỷ như Hàn Kiếm Tông.

Sau Phái, Tông, mới đến "Tiên Tông".

Chỉ những tông môn có Đại Thừa kỳ tọa trấn mới dám dùng hai chữ "Tiên Tông", tỷ như Kim Lôi Tiên Tông, Hành Sơn Tiên Tông, Tiêu Vân Tiên Tông...

Đó đều là những đại tông lừng lẫy nổi danh trong tu chân giới, vô số người phi thăng, tài nguyên lại nhiều vô kể.

Mạnh Kim Bảo không thể hiểu nổi, cái nơi nhỏ bé rách nát của bọn họ, suốt ngày bóc lột người ta, còn không biết xấu hổ mà dùng hai chữ Tiên Tông.

Có thấy xấu hổ không vậy?

Úc Nguyệt lại rất vừa lòng: "Vậy được ha, có vấn đề gì thì cứ nói, ta ở đây rất nhân tính đó."

Ba người: "..."

Bọn họ dám nói sao?

Úc Nguyệt nhìn ra tâm tư khác nhau của ba người này.

Có điều, nguyên chủ ngược đãi bọn họ đã nhiều năm, trong khoảng thời gian ngắn muốn gây dựng lại lòng tin là điều không thể.

Đương nhiên, cô cũng không định gây dựng lại gì, nhiệm vụ của cô là tra tấn bọn họ, sớm hoàn thành nhiệm vụ còn được về sớm nghỉ ngơi nữa chứ.

Nhắc đến nhiệm vụ, hôm nay là ngày mà nguyên chủ đã định sẵn để rút tu vi của Lục Không Tuyết.

Nhưng Úc Nguyệt không lo lắng về tu vi.

Huống chi thân thể này mang nhân quả quá nhiều, làm chút chuyện tốt đi, kẻo chưa bắt được đại đừng dã đã tự mình chuốc họa vào thân rồi.

"Đi theo ta đến đại điện."

Nói xong, Úc Nguyệt xoay người rời khỏi cửa tông môn.

Úc Nguyệt đã dành mấy ngày để nghiên cứu Quy Nguyên Đan, còn thông qua kho sách Đăng Tiên Các trên ngọc bài, bỏ ra mười linh thạch để tìm đọc không ít tài liệu.

Là thuốc thì có ba phần độc, thứ này có tác dụng phụ là làm tắc nghẽn kinh mạch, ăn quá nhiều mà không kịp thời khơi thông sẽ phong bế kinh mạch.

Lục Không Tuyết ăn suốt ba năm, kinh mạch chắc chắn đã bị tắc nghẽn gần hết rồi.

Quả nhiên, Úc Nguyệt dò xét kinh mạch của Lục Không Tuyết, phát hiện chỉ còn lại một chút thông đạo để linh lực có thể thông qua.

Với tình trạng như vậy mà hắn vẫn có thể tu luyện, đúng là thiên tài.

Đã đến nước này, không phá thì không xây được, dứt khoát lấp kín hết tất cả kinh mạch, rồi tìm kiếm cơ hội đột phá.

Phải dùng một lần ba viên mới có thể hoàn toàn phong bế kinh mạch.

Cô lấy ra ba viên Quy Nguyên Đan, ném cho Lục Không Tuyết, nói: "Ăn đi."

Một lần ba viên?

Đừng nói Lục Không Tuyết, Mạnh Kim Bảo và Lý Nghi đều không khỏi rùng mình.

Lục Không Tuyết mím môi: "Sư tôn, rút tu vi chỉ cần một viên là đủ."

Từ trước đến nay, một viên Quy Nguyên Đan đã đủ để hắn cảm nhận nỗi đau cắt da xẻ thịt rồi, một hơi ăn ba viên, hắn biết mình không chịu nổi.

Úc Nguyệt: "Bảo ngươi ăn thì ăn đi."

Thái dương Lục Không Tuyết giật giật.

Hắn nhắm mắt lại, đem Quy Nguyên Đan để vào miệng.

Khoảnh khắc, trên cổ tay áo trắng tuyết của hắn, vài đạo gân xanh đột ngột trồi lên, thái dương cũng dần dần đổ mồ hôi.

Ngay cả Mạnh Kim Bảo, kẻ từ trước đến nay không ưa hắn, cũng cúi đầu, không đành lòng nhìn.

Bỗng, Úc Nguyệt nói: "Há miệng ra, ta xem ngươi nuốt hết chưa."

Lục Không Tuyết: "..."

Dù thiếu niên không cam lòng, yết hầu vẫn trượt xuống.

Ngay sau đó, hai mắt hắn phiếm hồng, cả người dưới áp bức của Quy Nguyên Đan, bộc phát ra một cổ linh lực - đây là linh lực ít ỏi còn sót lại trên người hắn.

Sau lần này, hắn sẽ không thể dùng linh lực nữa.

Chịu ảnh hưởng từ tâm cảnh dao động, hắn nhắm nghiền hai mắt, linh lực quanh thân kích động, cuồng phong thổi tới khiến cửa sổ đại điện rung lên rào rào.

Úc Nguyệt lập tức nhận ra: "Đại sư huynh của các ngươi sắp bạo tẩu mất khống chế rồi, mau áp chế hắn lại!"

Đây cũng là lý do nàng gọi lão nhị, lão tam đến, để phòng hờ những lúc thế này.

Mạnh Kim Bảo phản ứng rất nhanh, hai tay niệm tâm chú, đánh về phía Lục Không Tuyết, nhưng lại bị linh lực hất văng ngã nhào xuống đất.

Thấy vậy, Úc Nguyệt dẫn đường linh khí, bao lấy Lục Không Tuyết, phòng ngừa hắn đau đớn mà tự làm hại mình.

Ước chừng nửa nén hương sau, chờ Lục Không Tuyết trấn tĩnh lại, hắn phun ra một ngụm máu gần như đen kịt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bất động.

Máu tươi bắn lên tay áo Mạnh Kim Bảo, khiến hắn sợ hãi bò lùi về sau: "Hắn, hắn, hắn chết rồi?"

Úc Nguyệt phẩy phẩy tay áo: "Không sao đâu."

Nói xong, nàng cũng phun ra một ngụm máu, lau lau cằm: "Ngươi xem, ta cũng hộc máu đây này, có làm sao đâu."

Mạnh Kim Bảo: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play