Hai người vừa nói vừa cười, cùng nhau đi về phía Tây Trì.
Tây Trì là một nơi tiêu tiền khác của Ngân Tuyền, bất đồng với Kim Ngân Đài, nơi này liên quan đến thế lực tông môn nhiều hơn, mà những chuyện dơ bẩn ngầm cũng không ít.
Chờ đến khi Mạnh Kim Bảo xưng huynh gọi đệ, uống đến say mèm với Hồng Phi, thì đã bị lừa ký vào một tờ hiệp nghị.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạnh Kim Bảo tỉnh lại, nhìn vào hiệp nghị kia thì nhất thời há hốc mồm, muốn lấy được mười vạn linh thạch kia, hắn phải giao trước tám vạn linh thạch tiền ký quỹ!
Hảo huynh đệ Hồng Phi chớp mắt đã biến thành chủ nợ của hắn, hắn dù không hiểu chuyện gì thì cũng biết mình đã thật sự biến thành thằng ngốc.
Mạnh Kim Bảo trốn còn không kịp: "Mười vạn linh thạch này ta bỏ!"
Hồng Phi cười lớn: "Không phải do ngươi quyết định! Ngươi hoặc là về tông môn gom đủ tám vạn linh thạch, hoặc là đền mạng ở đây!"
Mạnh Kim Bảo hít một hơi lạnh, Úc Nguyệt chắc chắn sẽ đánh chết hắn! Hắn không chút do dự: "Vậy ta đền mạng ở đây đi."
Hồng Phi liền đá một chân vào ngực Mạnh Kim Bảo, khiến hắn đau đớn lăn lộn trên đất.
Hồng Phi gọi tùy tùng: "Đem hắn áp giải đến quyền tràng, bắt hắn kiếm đủ tám vạn linh thạch rồi tính."
Hắn nghĩ rằng nếu Úc Nguyệt phát hiện đồ đệ bị bắt ở đây, chắc chắn sẽ tìm tới cửa.
Hắn muốn bố trí sẵn mọi thứ, xem nên đối phó với bọn họ như thế nào.
Còn Mạnh Kim Bảo thì kêu khổ không ngừng.
Ở quyền tràng thắng một ván mới kiếm được 100 linh thạch, hắn phải thắng tận 800 ván mới đủ!
Chưa hết, bọn chúng còn muốn tra tấn hắn, ép hắn ăn Thanh Linh Đan, khiến sức lực của hắn còn không bằng trẻ con phàm tục.
Mỗi lần lên đài, Mạnh Kim Bảo chỉ có thể cắm đầu chạy trối chết, bị đánh cho "a nga nga a", kêu cha gọi mẹ, cầu gia gia cáo nãi nãi.
Khiến đám khách quý cười đến khoái trá vô cùng.
Nửa đêm, Mạnh Kim Bảo bị nhốt trong nhà giam, toàn thân đau nhức, hắn nhìn bầu trời hình vuông, vừa tức vừa hối hận.
"Ô ô, ai đến cứu ta với!"
Bên kia, Úc Nguyệt xem xét xong đám khoai lang mầm yêu quý, theo lệ kiểm tra gân mạch của Lục Không Tuyết và Lý Nghi, đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Kim Bảo đâu rồi?"
Lục Không Tuyết sửa lại ống tay áo: "Đệ tử không biết."
Lý Nghi cũng lắc đầu.
Lần trước sau khi lấy máu, một mặt rèn luyện thân thể cho Mạnh Kim Bảo, nói như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu xuất hiện nguy hiểm đến tính mạng, khế ước sư đồ của Úc Nguyệt sẽ có cảm ứng.
Cảm ứng không hề nhúc nhích, vậy thì nàng cứ yên tâm ngủ đi.
Đang nghĩ như vậy, bỗng thấy một con gà trắng từ phía chân trời rơi xuống, ra sức mổ vào cửa sổ nhà nàng.
Úc Nguyệt nhìn chằm chằm con gà trắng, nó "pi pi" kêu, vẫy cánh.
Nàng vươn tay, bắt lấy hai chân con gà trắng, treo ngược nó lên, hưng phấn xông vào nhà tranh của Lục Không Tuyết.
Lục Không Tuyết đang thay xiêm y, vội vàng che lại vạt áo.
Úc Nguyệt reo lên: "Đồ nhi, đồ nhi, mau xem con gà trắng này! Tối nay hầm canh gà!"
Bạch Nhàn: "!!!"
Lục Không Tuyết thái dương giật giật: "Sư tôn, đây là Bạch Nhàn."
Úc Nguyệt gật gù: "À, vậy tối nay hầm canh Nhàn."
Bạch Nhàn: "!!!"
Bạch nhàn này có điểm quen mắt. Lục Không Tuyết nhớ lại ngày ấy, Mạnh Kim Bảo đem một con bạch nhàn đặt ở trên cây.
Xem ra Mạnh Kim Bảo đã xảy ra chuyện rồi.
Lục Không Tuyết mím môi.
Hắn cùng những người kia không hề có tình nghĩa thầy trò sư huynh đệ, không để ý tới cũng không sao.
Nhưng mà, khi phong bế gân mạch, Mạnh Kim Bảo đã cho hắn dùng thanh tâm chú.
Lục Không Tuyết nhắm mắt lại, nói: “Sư tôn, bạch nhàn có lẽ biết Mạnh Kim Bảo ở đâu.”
Quả nhiên như hắn nói, bạch nhàn tuy thiếu chút nữa biến thành canh, nhưng sau khi thả nó ra, nó không hề bỏ chạy, mà dẫn đường cho bọn họ, đi Ngân Tuyền Tiên Thành.
“Tây Trì quyền tràng?”
Úc Nguyệt kỳ quái, Lục Không Tuyết cũng nhíu mày.
Tiếng ồn ào náo nhiệt từ quyền tràng truyền ra bên ngoài, khi Úc Nguyệt cùng Lục Không Tuyết mua vé, nhân viên công tác của quyền tràng nói: “Khách quan lần đầu tiên tới à? Hôm nay nhất định không thể bỏ lỡ đâu.”
Úc Nguyệt hỏi: “Vì sao?”
Nhân viên công tác đáp: “Trận này có nhiều trò hay nhất, trong đó một tuyển thủ, làm gì cũng không được, nhưng chạy trốn thì đệ nhất, đã là trò vui gần đây ở Tây Trì này.”
Mua vé vào chỗ, trận quyết đấu đã bắt đầu.
Khách khứa xem náo nhiệt thét to: “To con! Đánh hắn! Đánh chết hắn đi!”
“Để chúng ta xem hắn trốn thế nào, ha ha!”
Chỉ thấy một bên là một gã to con cao lớn vạm vỡ, cả người cơ bắp cuồn cuộn như đá tảng.
Một bên khác thì hoàn toàn trái ngược, nhỏ bé gầy gò, hệt như một con chuột nhắt.
Úc Nguyệt hỏi Lục Không Tuyết: “Cái người trên đài kia, hình như là sư đệ ngươi à?”