Mạnh Kim Bảo: “Sư phụ, người thuộc làu quy trình tố giác luôn.”
Úc Nguyệt cười hề hề: “Hì hì, trí nhớ tốt thôi mà.”
Lúc này, một phàm nhân bên đường nhìn chằm chằm hai người, vẻ mặt suy tư.
Mạnh Kim Bảo hoảng hốt: “Chết rồi, có khi nào hắn nhận ra chúng ta không?”
Úc Nguyệt vội vàng lớn tiếng: “Nhiều linh thạch thế, nếu ta mà tìm được con ma đầu Úc Nguyệt kia thì tốt, ta nhất định sẽ tự tay giết ả, lấy thưởng!”
Mạnh Kim Bảo giật mình, sư phụ mắng ai đấy?
Nhưng người phàm kia lắc đầu rồi bỏ đi: “Quả nhiên chỉ là lớn lên giống thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT