Khi thấy tâm trạng của Từ Khai Từ dần ổn định lại, Trình Hàng Nhất mới tháo dây cố định trên người anh, rồi bế anh đặt vào trong xe.
"Về sau chúng ta sẽ không quay lại nữa, anh vui lên một chút được không? Nếu cứ như thế này, chắc chắn anh sẽ không thể đón Tết vui vẻ. Cây sáo trúc đó, em sẽ tìm người mua lại cho anh, còn khắc chữ lên nữa. Không sao đâu... thật sự không sao đâu. Đừng giận nữa, được không?" Trình Hàng Nhất cảm thấy bản thân chẳng biết cách an ủi người khác, chỉ có thể nói đi nói lại những câu như vậy.
Nhưng Từ Khai Từ không nghe vào bất cứ chữ nào, lúc này anh dường như chỉ còn lại hơi thở, thở hổn hển qua cả mũi lẫn miệng. Trong đầu anh chỉ nghĩ về cây sáo trúc đã gãy.
Cái tên mà ông ngoại đặt cho anh, thật là châm chọc.
Chỉ cần trên xe có Từ Khai Từ, Trình Hàng Nhất sẽ không lái quá nhanh. Bình thường Từ Khai Từ không nói gì, đã quen với tốc độ này, nhưng hôm nay lại liên tục giục cậu đi nhanh hơn.
Trình Hàng Nhất cũng muốn nhanh hơn, cậu biết cứ ủ dột mãi như thế này, Từ Khai Từ sẽ càng khó chịu. Nhưng cậu không dám đạp ga, không cần nhìn cũng biết sắc mặt Từ Khai Từ khó coi đến mức nào. Nếu chạy nhanh hơn, cậu sợ anh sẽ nôn.
Mắt Trình Hàng Nhất vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, một tay cầm vô lăng, một tay nắm chặt tay Từ Khai Từ: "Anh, em không thể lái nhanh được, anh như thế này... em mà lái nhanh thì lỡ anh chóng mặt rồi nôn thì sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play