Trình Hàng Nhất còn chưa kịp tận hưởng khoảnh khắc dịu dàng đầy quyến rũ thì cảnh tượng đột ngột thay đổi. Nước dâu bên khóe môi của Từ Khai Từ bỗng biến thành màu đỏ sẫm của máu, từng giọt từng giọt lớn nhỏ xuống cằm, chảy xuống ngực, xuống chân, xuống tay anh.
Từ Khai Từ vẫn cười, nhưng nụ cười ấy đáng sợ vô cùng. Dù Hàng Nhất có lau thế nào cũng không thể xóa đi vết máu nhỏ xuống. Anh cuống đến phát khóc, không ngừng hỏi cậu phải làm sao bây giờ.
"Hàng Nhất, tôi không ngồi vững được nữa, mau ôm tôi đi..." Từ Khai Từ khẽ nâng tay lên, nắm đấm mềm yếu cọ cọ vào người Hàng Nhất. Giọng nói đầy khẩn thiết, như một lời cầu cứu. Nhưng Hàng Nhất như bị một phép thuật trói chặt, dù cậu chỉ cách anh trong gang tấc nhưng lại không thể thực hiện được hành động nhỏ bé ấy – một cái ôm.
Anh chỉ có thể mở to mắt nhìn Từ Khai Từ ngã xuống ngay trước mặt mình, sau đó giật mình tỉnh dậy, hoảng hốt thở dốc, mồ hôi lạnh túa ra khắp người mới nhận ra đó chỉ là một giấc mơ.
Vẫn còn chưa hoàn hồn, Hàng Nhất cúi đầu, dùng tay mạnh mẽ chà lên mặt, lau sạch lớp mồ hôi lạnh trên trán và hai bên tóc mai, lúc này mới dần tỉnh táo lại, nhớ ra mình đang ở đâu.
Trên mu bàn tay vẫn còn cắm kim truyền dịch, nhưng anh chưa kịp phản ứng rằng mình đã sốt cao cả đêm, trong đầu chỉ nghĩ đến một chuyện: vì sao mình lại không ở cạnh Từ Khai Từ?
Anh lập tức giật phăng dây truyền trên tay, loạng choạng lao ra ngoài, dựa vào trí nhớ để tìm đến phòng bệnh của Từ Khai Từ tối qua. Nhưng còn chưa kịp đến nơi thì đã bị y tá chặn lại, nói rằng cậu ấy đã hết thời gian theo dõi, được chuyển lên phòng bệnh đơn trên tầng cao nhất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT