Lúc đầu hai người vốn dĩ không có nhiều lời để nói, bây giờ lại càng lúng túng hơn, mắt to trừng mắt nhỏ. Không lâu sau, Mễ Tĩnh viện cớ có việc, xách túi rời khỏi phòng bệnh.
Bà không đồng ý để Trình Hàng Nhất ngày nào cũng chạy đến đây, nhưng cũng không phản đối hay đuổi anh đi. Xem ra, cô đã ngầm chấp nhận, bởi lẽ bà cũng chẳng nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
Sau khi bà rời đi, Trình Hàng Nhất thở phào nhẹ nhõm, trên mặt thoáng hiện nụ cười dịu dàng, nhìn Từ Khai Từ với ánh mắt ấm áp.
Khóe miệng của Từ Khai Từ vẫn còn vết máu chưa được lau sạch. Không rõ đó là máu do môi khô nứt hay máu do nôn ra, chỉ biết rằng trên gương mặt tái nhợt của anh, vết máu ấy trở nên đặc biệt chói mắt.
Trình Hàng Nhất sợ Từ Khai Từ tỉnh lại sẽ kích động như ban ngày, ngay cả rút một tờ khăn giấy ướt để giúp anh lau sạch vết máu nơi khóe miệng cũng không dám.
Không biết phải làm gì, nghĩ đi nghĩ lại, anh quyết định vén chăn lên, định giúp Từ Khai Từ trở mình.
Chuyện trở mình này, Trình Hàng Nhất có lẽ đã làm không biết bao nhiêu lần. Một động tác gần như đã khắc sâu vào xương tủy, anh cứ ngỡ mình sẽ thành thạo như thường, nhưng vừa chạm tay vào lưng Từ Khai Từ, anh bỗng khựng lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play