Thấy sắc mặt Việt Kiều thoáng chùng xuống, Lạc Thức Vi biết điều liền thu lại ý cười, lập tức chuyển chủ đề: “Việt ca, Đái Vi thực sự định mang thương tích đi quay phim à? Nhìn bộ dạng hiện giờ của cô ấy thì làm được mấy động tác chứ, lúc này không nên dùng thế thân sao?”
Người đại diện của Đái Vi cũng có cùng ý kiến.
“Không được.”
Nguyên Diệc Kỳ đang lật xem kịch bản, nghe thấy vậy thì hơi ngẩng đầu. Gọng kính bạc đậu vững trên sống mũi khiến hắn trông có phong độ trí thức, ôn hòa mà nho nhã.
Nhưng giọng nói phát ra lại lạnh lẽo nhè nhẹ, mang theo sự điềm tĩnh khó bề phản bác: “Đoàn phim của tôi, tuyệt đối không cho phép dùng thế thân. Mỗi một cảnh quay, từng động tác đều phải do chính diễn viên tự mình thực hiện. Nếu cô không làm được, tôi có thể đổi người.”
Sắc mặt người đại diện tái nhợt, chỉ cảm thấy ánh mắt màu xám lam kia nhìn chằm chằm khiến người ta không còn chỗ trốn. Anh ta ấp úng vài tiếng, nhưng không thốt được lời nào.
Đái Vi lập tức kéo người đại diện về phía mình, nhìn thẳng vào Nguyên Diệc Kỳ, sắc mặt trắng bệch nhưng hai mắt lại bừng bừng như thể có sinh mệnh đang thiêu đốt từ trong cạn kiệt.
Cô nói: “Đạo diễn Nguyên, tôi có thể quay. Ngay bây giờ cũng được. Tôi có kinh nghiệm…” Giọng cô dần thấp xuống, thì thầm gần như không nghe rõ: “Tôi muốn chứng minh, chỉ có tôi mới có thể diễn được nhân vật này…”
Nguyên Diệc Kỳ hơi mỉm cười, băng lạnh trong mắt tan rã trong khoảnh khắc, khuôn mặt nhu hòa, giọng nói cũng dịu đi: “Tiểu Đái, tôi tin cô có thể.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT