Tô An trở lại phòng ngủ, trong đầu vẫn còn mù mờ, chưa nghĩ ra việc nhau thai kia và Hà Phỉ Vũ rốt cuộc có ý nghĩa gì, đã nhận được một tin nhắn.
Nội dung thông báo rằng thứ Bảy này Tô An sẽ làm người mẫu cho Hà Tịch Nhiên, địa chỉ kèm theo bên dưới.
Tô An “tê” một tiếng, không ngờ nhanh như vậy đã tới lúc phải bán nhan sắc kiếm tiền rồi. Nhưng chuyện của ngày mai thì để mai tính, hiện tại quan trọng nhất vẫn là ngủ một giấc thật ngon. Sáng sớm hôm sau, hắn đã đến phòng vẽ của Hà Tịch Nhiên.
Phòng vẽ không có ai, chỉ nghe thấy tiếng nước róc rách. Xem ra hắn tới sớm quá, Hà Tịch Nhiên đang tắm – mà anh ta, lại tắm luôn ở phòng vẽ này.
Phòng vẽ khá rộng, mặt đất và tường còn dính lại nhiều vết màu đã khô. Những tấm vải vẽ màu trắng xếp gọn một góc, phòng còn thông với một gian ngủ nhỏ. Tô An đoán, Hà Tịch Nhiên chắc là ăn ngủ luôn ở đây.
Hắn đảo mắt nhìn quanh một vòng, thì bất chợt nghe thấy “răng rắc” một tiếng, cửa phòng mở ra. Tô An vội vàng ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngoan ngoãn: “Chào thầy ạ.”
Hà Tịch Nhiên chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, cơ bắp săn chắc hiện rõ, làn da trắng tái mang sắc bệnh, trên người loang lổ những hình xăm đỏ rực như lửa. Những vệt mực chạy từ cổ uốn lượn xuống ngực, kéo dài đến tận hõm bụng phập phồng theo nhịp thở.
Bọt nước chảy dọc theo thân thể, bị khăn tắm hút hết.
Hà Tịch Nhiên dường như cũng hơi bất ngờ khi thấy Tô An đã tới, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh: “Đợi chút.”
Nói xong thì đi vào phòng ngủ bên trong.
Tóc ướt rũ về sau gáy, Tô An lần đầu tiên nhìn rõ diện mạo của anh ta – mặt mày sắc sảo như dùng cọ tô vẽ mà thành. Khi Hà Tịch Nhiên bước đi, hình xăm đỏ phía sau lưng cũng phập phồng theo, màu đỏ như máu, khiến người ta nhìn mà lạnh cả sống lưng.
Lần trước gặp Hà Tịch Nhiên, trên người anh ta còn chưa có hình xăm. Mà giờ, hình xăm kia đã như một con rắn, bò lên tới tận cổ.
Làn da anh ta trắng đến mức gần như trong suốt, xăm lên thứ màu đỏ chói lọi thế này lại khiến người nhìn vừa thấy đẹp đẽ, gợi cảm, lại vừa có chút rợn người. Cả người Tô An bất giác run lên, nổi hết da gà, cổ cũng lạnh ngắt.
Hắn đưa tay xoa xoa cổ, âm thầm nghĩ, Hà Tịch Nhiên đúng là... quá tà khí rồi.
Một lúc sau, Hà Tịch Nhiên mặc xong quần áo đi ra, chỉ vào chiếc sofa màu lam trước giá vẽ: “Ngồi ở kia.”
Tô An răm rắp đi qua ngồi xuống, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, y như học sinh tiểu học nghe lời thầy cô.
Hà Tịch Nhiên nói: “Tạo dáng đẹp vào.”
“Vâng,” Tô An gật đầu nghiêm túc, cố gắng tạo một dáng đẹp nhất có thể. Sau khi chỉnh xong, hắn ngẩng đầu nhìn Hà Tịch Nhiên với ánh mắt sáng rỡ: “Thầy, như vậy được chưa ạ?”
Hà Tịch Nhiên nhíu mày: “Thả lỏng ra.”
Tô An làm theo lời chỉ dẫn, nhưng Hà Tịch Nhiên theo đuổi sự hoàn hảo, yêu cầu quá khắt khe. Cuối cùng, Tô An tay chân cứng đờ, mệt mỏi nói: “Em xin lỗi thầy, em thật sự không làm được…”
Hắn khịt mũi, cúi đầu xuống, nhỏ giọng: “Em ngốc quá.”
Hà Tịch Nhiên dập tắt điếu thuốc, nói: “Chiều nay bên studio sẽ chuyển khoản cho em.”
Tô An ngơ ngác ngẩng đầu lên, chưa hiểu anh ta đang nói gì. Ngay lúc ấy, Hà Tịch Nhiên ấn vào lưng Tô An, uốn cong vòng eo của hắn thành một đường cong thật đẹp.
À… cái cú chạm đó trị giá một vạn tệ theo hợp đồng.
Động tác của Hà Tịch Nhiên rất thành thục, hầu như không đụng chạm quá nhiều. Tô An quỳ trên ghế sofa, một chân bị kéo duỗi ra, cơ thể trẻ trung mềm dẻo vặn thành một dáng cung rất đẹp mắt.
Cũng may hôm nay không phải cởi đồ, bằng không... Tô An nghĩ đến đây thì mặt đỏ bừng, lông mi run rẩy không ngừng. Nếu người vẽ là Sở Hạc mà không phải Hà Tịch Nhiên, thì chắc hôm nay hắn sẽ bị ăn sạch đến xương cũng không chừa.
Khoảng cách giữa hai người quá gần. Tô An cúi đầu, trên tay Hà Tịch Nhiên đeo một chiếc nhẫn hình chim ưng, viên ruby trên đó đỏ rực như máu, ánh sáng phản chiếu vào mắt Tô An khiến hắn có cảm giác như ngay sau đó sẽ bị chim ưng mổ mù mắt.
Tô An rùng mình, vội vàng dời mắt đi, đột nhiên kinh ngạc thốt lên: “Thầy ơi, hình xăm trên cổ thầy biến mất rồi!”
“Ừm.” Hà Tịch Nhiên – thân hình cao lớn đang cúi cong lưng – đáp lại, “Phai rồi.”
Tô An thấy lạ, liền lại gần quan sát kỹ cổ anh ta. Quả nhiên vẫn còn dấu vết của hình xăm, chỉ là mờ đi nhiều. Hình như loại này gọi là xăm “máu bồ câu”, nghe nói khi uống rượu, tắm nước nóng hoặc xúc động mạnh thì sẽ hiện ra rõ ràng, sắc đỏ rực rỡ như máu tươi.
Trong lòng hắn âm thầm thở phào – thì ra Hà Tịch Nhiên cũng không tà ác đến thế.
Một lúc sau, Hà Tịch Nhiên cuối cùng cũng vừa ý, ngồi sau giá vẽ. Công việc làm người mẫu chính thức bắt đầu. Tô An len lén quan sát anh ta một lúc, phát hiện Hà Tịch Nhiên có vẻ nghiện thuốc.
Mỗi điếu thuốc anh ta chỉ hút một nửa rồi dập bỏ. Mỗi lần hút đều rất đều đặn, gần như chính xác từng nhịp. Thậm chí có thể nói, ngay cả việc hút thuốc, Hà Tịch Nhiên cũng là người khắt khe tự kiểm soát.
Hút theo đúng nhịp, vài giây một hơi, nửa điếu là dừng – sự kìm chế đã ăn sâu vào tận xương tủy.
— Liệu có phải là chứng cưỡng chế không nhỉ?