Bề ngoài là vì lý do công việc, nhưng nguyên nhân thật sự là Tô An không thể bỏ qua bất cứ điều gì có thể liên quan đến Sở Hạc.

Ba giờ chiều, hai người đến trước cửa phòng vẽ. Khi họ tới nơi, trước cửa phòng đã có một hàng dài người xếp hàng.

Tô An ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên cao, nhẹ giọng hỏi:
“Các bạn học, mọi người đã xếp hàng được bao lâu rồi vậy?”

“Chắc khoảng hai mươi phút,” một bạn học phía trước quay lại trả lời, giọng nói có vẻ căng thẳng, chân vẫn không ngừng giẫm nhẹ xuống đất, tay cũng liên tục đập vào đùi, “Cậu đừng nói chuyện với tôi nữa, tôi đang cố tổ chức ngôn ngữ trong đầu.”

Tô An: “…Hiểu rồi.”

Cửa kính của phòng học mỹ thuật được kéo rèm kín mít, chỉ chừa lại một khe nhỏ. Có lẽ người bên trong có thể nhìn rõ nét mặt của những học sinh bên ngoài qua khe hở ấy, nhưng người đứng ngoài thì không sao nhìn được tình hình bên trong.

Tô An phải xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ mới đến lượt mình. Vừa bước vào cửa, liền bị một luồng bụi mốc và hơi ẩm từ trong phòng ập vào mặt.

Trong phòng học mỹ thuật, có hai ba người đang ngồi ở góc phòng. Họ ngẩng đầu lên nhìn Tô An rồi nói:
“Bạn học, mời đi về phía trước một chút.”

Tô An bước tới vài bước. Một người trong số họ bắt đầu quan sát ngoại hình của cậu:
“Cậu đã từng làm người mẫu chưa?”

“Em từng làm bốn, năm lần rồi,” Tô An lễ phép trả lời, gương mặt cố tỏ ra nghiêm túc và ngoan ngoãn, “Nhưng chưa từng làm người mẫu khỏa thân.”

“Người mẫu khỏa thân thì phải cởi toàn bộ đó, cậu biết không?” Nhân viên công tác cười híp mắt hỏi lại.

Tô An hơi khựng lại, giọng mềm như gió thoảng:
“À…”

Câu trả lời khiến cả nhóm phá lên cười. Đúng lúc đó, từ tận cùng bên trong vang lên một giọng nói lạnh lùng:
“Quay một vòng.”

Tô An theo bản năng xoay một vòng, đồng thời dựng tai nghe lén mấy người kia đang bàn bạc. Hiện tại là kỳ nghỉ hè, thân hình của cậu thiếu niên này có chút gầy yếu, cao ráo và mảnh mai hòa làm một. Dáng người rất đẹp, chỉ là bị bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình che khuất, khiến người ta không dễ nhận ra tỷ lệ thật sự.

Nhóm nhân viên còn đang thầm thì bàn tán thì đột nhiên im bặt, vì có một bóng người từ góc phòng bước ra, đi thẳng về phía Tô An.

Càng đến gần, càng dễ nhận ra đó là một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, tóc đen xoăn phủ xuống giữa trán, khí chất lạnh lẽo như tuyết đọng trên núi ở vùng đất phương Bắc. Trên ngón tay anh ta đeo một chiếc nhẫn chim ưng, dưới ánh sáng chiếu rọi phản chiếu ra ánh đỏ như hồng ngọc. Người này không ai khác chính là Hà Tịch Nhiên — nhân vật chính trong buổi tuyển chọn người mẫu lần này.

Trong miệng Hà Tịch Nhiên còn ngậm một điếu thuốc, làn khói mơ hồ khiến Tô An ho khan một tiếng.

“Tôi cần đo tỷ lệ cơ thể của cậu,” người đàn ông cao lớn dập tắt điếu thuốc.

Tô An hơi lưỡng lự, chậm rãi dang hai tay. Hà Tịch Nhiên nhận thước dây từ tay trợ lý, bắt đầu đo từ vai của Tô An.

Trên người vị họa sĩ này phảng phất mùi thuốc lá xen lẫn với một loại nước hoa không rõ tên, vừa ngửi liền biết là một người nghiện thuốc nặng.

Thước dây quấn chặt lấy eo cậu, khiến Tô An khẽ kêu lên một tiếng, nhỏ giọng nói lắp:
“Thầy… chặt quá, đau ạ.”

“Lớn rồi còn gì,” Hà Tịch Nhiên buông lỏng tay, giọng nói nặng nề, “Đã đủ mười tám tuổi chưa?”

Tô An cảm giác quần mình bị kéo nhẹ xuống, phần xương chậu như vừa bị chạm phải, mặt lập tức đỏ bừng, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Thầy… em đã đủ tuổi thành niên rồi.”

Trợ lý đứng bên cạnh không nhịn được cười trộm:
“Vậy là có thể tự ký hợp đồng rồi.”

Hà Tịch Nhiên đứng thẳng dậy, trả lại thước dây cho trợ lý, rồi rút từ hộp thuốc ra một điếu thuốc trắng tinh. Lửa bật sáng, anh rít một hơi rồi thản nhiên nói:
“Chọn cậu ta.”

Tô An vội vàng kéo lại quần áo, có chút bối rối, tay không ngừng chỉnh vạt áo cho gọn gàng. Hà Tịch Nhiên nhả ra một vòng khói, nghiêng đầu nhìn Tô An, bỗng hỏi:
“Trình Tô Thanh là gì của cậu?”

“Thầy biết chị em sao?” Tô An không để lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt lại đánh giá người đối diện cẩn thận hơn. Cảnh giác vốn có lập tức tăng cao.

Nhưng Hà Tịch Nhiên không trả lời câu hỏi, chỉ lạnh nhạt ra lệnh với trợ lý bên cạnh:
“Dẫn cậu ta ra ngoài ký hợp đồng.”


Khi ký hợp đồng, Tô An càng lúc càng thấy Hà Tịch Nhiên có gì đó rất khả nghi. Càng cảm thấy kỳ lạ, cậu lại càng cười càng ngọt ngào với trợ lý, trông chẳng khác gì một thiếu niên vô hại.

Trợ lý bị nụ cười ấy làm cho ngơ ngác một chút, hỏi lại:
“Bạn nhỏ, em xem kỹ hợp đồng rồi chứ? Có vấn đề gì không?”

“Dạ không có,” Tô An suy nghĩ một chút, rồi hơi ngượng ngùng nói, “Chú ơi, trong hợp đồng có thể thêm một điều khoản không? Là trong quá trình làm việc, không được tùy tiện chạm vào người mẫu ấy ạ. Em… em hơi ngại.”

Trợ lý bật cười ha ha:
“Bạn nhỏ à, người mẫu khỏa thân là vì nghệ thuật mà hy sinh bản thân đấy. Em cứ yên tâm, sếp bọn chú gặp qua bao nhiêu người mẫu trần trụi rồi, trong mắt anh ấy con người chỉ là công cụ để vẽ tranh thôi.”

Ẩn ý là: sếp bọn tôi vô cùng lãnh cảm.

Tô An chớp chớp mắt, giọng điệu ngây thơ:
“Thế không thể thêm vào sao ạ?”

“Để chú hỏi thử sếp đã,” trợ lý vừa nói vừa gọi điện cho Hà Tịch Nhiên, sau đó quay lại trả lời Tô An:
“Sếp bảo là được. Nếu trong quá trình làm việc mà sếp chạm vào em, thì sẽ bồi thường cho em mười nghìn đồng.”

Ánh mắt Tô An sáng bừng lên, cười như ánh nắng mùa xuân:
“Cảm ơn chú ạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play