16.

Rồi tôi trút một tràng ch/ửi đổng:

"Em không cần anh nữa thì giữ ảnh chung làm gì! Để dành cho tiểu tình đầu số một thế giới Tiểu Ân của anh ngắm à? Em để lại để chọc nó đi/ên lên, em..em không thèm đâu!"

Phó Văn Thâm bóp má tôi, vui vẻ hôn một cái.

Anh nói: "Quả nhiên ngốc có cái phúc ngốc."

"Ngốc chỗ nào? Em chỉ là không thông minh lắm thôi mà..."

Tôi còn đang ngơ ngác thì...

Tiếng bước chân lộp cộp vang lên từ phòng trong.

Âm thanh dồn dập như...

Tựa như tiếng vó ngựa.

Phó Văn Thâm nói: "Tiểu Ân đang ở trong đó, em muốn xem không?"

Anh vòng tay qua người tôi mở cửa, rõ ràng không cho tôi đường lui.

Tim tôi thắt lại.

Tôi hét lên vẫy tay: "Không không không! Em không xem, em không muốn biết!"

Cánh cửa từ từ hé kẽ hở.

Một cái đầu tròn vo lấp ló hiện ra.

[...]

Tôi dụi mắt.

Ngơ ngác nhìn thứ trước mặt...

Chó Samoyed?

Tôi đỏ mắt nhìn Phó Văn Thâm, phát hiện anh đã nín cười đến phát ra tiếng.

"Brian, ngồi xuống!"

Chú chó trắng mở to mắt nhìn tôi, ngoan ngoãn ngồi phịch xuống.

Mắt tôi sưng húp: "Ý gì đây? Anh biết em hiểu lầm mà không nói?"

Phó Văn Thâm định ôm tôi.

Tôi vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh bằng cả sức bò.

"Anh và Phương Gia Phong đều là đồ tồi! Phương Gia Phong khốn nạn, anh là đồ thối tha! Hai người hợp nhau lắm! Em về nhà đây!"

Tôi đẩy cửa bước ra.

Bỗng nghe Phó Văn Thâm gọi khẽ:

"Tinh Tinh."

Chắc không phải gọi chó rồi.

Con này là chó Tây mà.

17.

Tôi quay lại - và thấy một chiếc nhẫn kim cương không dưới 10 carat.

Trên tay đàn ông khác thì kỳ quặc, nhưng đeo vào ngón tay Ngưu Lạc Tinh thì vừa vặn tới từng milimet.

Chiếc hộp nhung xanh được giữ ch/ặt trong bàn tay người đàn ông mặc vest chỉn chu.

Phó Văn Thâm quỳ một gối, giọng trang trọng:

"Ngưu Lạc Tinh, em có nguyện ý lấy anh không?"

Tôi nín thở.

Ai lại đi cầu hôn khi người ta vừa khóc xong mặt mũi lem nhem thế này?!

Vậy ra... tiệc đính hôn là cho tôi?!

Ai đời đính hôn mà không báo trước cho bạn đời vậy?

Phó Văn Thâm đúng là đồ "cha chú" cổ hủ, chẳng biết tổ chức gì cả!

Tôi vừa khóc vừa gật: "Em... em nguyện ý."

Tôi đứng trước cửa phòng trong chiếc quần đùi hoa sặc sỡ của khách du lịch Hải Nam.

Một chú Samoyed trắng mũm mĩm đang lật qua lật lại như hải cẩu.

Vừa khóc, tôi vừa trao đi cả đời mình.

Phó Văn Thâm đeo nhẫn cho tôi, ôm tôi vào lòng hôn.

Lâu rồi không hôn, vẫn ngọt ngào như xưa.

Anh còn thì thầm bên tai tôi: "Sẽ còn có quà đắt hơn nữa."

Mắt tôi lấp lánh định hỏi ngay, nhưng lời nói đã bị nuốt chửng bởi nụ hôn.

Cánh cửa phòng phía sau mở toang.

Những người bạn trốn trong bóng tối đồng loạt xông ra rải hoa giấy.

Rầm!

Phó Văn Thâm hôn tôi say đắm đến mức tôi chẳng kịp né những cánh hoa rơi lả tả trên đầu.

18.

Tiệc đính hôn được tổ chức ở nước ngoài.

Chiếc nhẫn... là do chó tặng.

Không, ý tôi là một chiếc nhẫn to hơn nữa.

Phó Văn Thâm lại quỳ xuống cầu hôn lần thứ hai.Hoa tươi

Khi MC hỏi: "Hai người quen nhau thế nào?"

Tôi gãi đầu gãi tai, nhớ lại cái dáng say xỉn nhếch nhác hôm đó, liền trợn mắt cầu c/ứu Phó Văn Thâm.

Hắn bình thản cầm mic tuyên bố:

"Hôm đó tôi và Phương Gia Phong đi đ/á/nh bóng rổ ở trường em ấy, thấy em ấy lang thang trong khuôn viên trường ngày nghỉ lễ nên yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Không nhịn được nên nhờ người quen giới thiệu, rủ em ấy đi chơi."

Tôi há hốc mồm.

Năm đó kỳ nghỉ Quốc Khánh tôi chỉ ra khỏi nhà đúng một lần.

Không rửa mặt không đ/á/nh răng, chỉ để lấy bưu kiện đôi giày AJ dành dụm ba tháng mới m/ua được, mặc nguyên bộ đồ ngủ hình con hổ Tigger đã bạc màu.

Tình yêu quà tặng

Phó Văn Thâm anh đ/áng s/ợ quá...

Tôi muốn khóc, nhưng khóc trước mặt người ngoài thì thật x/ấu hổ quá.

Sau khi nghi thức kết thúc.

Phó Văn Thâm đi đ/á/nh golf với bạn.

Mẹ anh đột nhiên cho người gọi tôi đến phòng, nói muốn nói chuyện.

Tôi dựng tóc gáy.

Chẳng lẽ bà ấy nhớ chuyện tiền chia tay, đòi tôi trả lại?

R/un r/ẩy bước vào phòng, Brian đã lao đến ôm chân tôi, sủa ầm ĩ vui mừng.

Mẹ anh trực tiếp nói: "Brian đã mười tuổi rồi, nhưng sức khỏe vẫn tốt, là con chó mẹ và bố nó nuôi lúc chưa ly hôn. Sau khi ly dị, bố nó đưa nó sang Mỹ."

"Con có biết Văn Thâm bị dị ứng lông chó và lông mèo không?"

Tôi sững người: "Anh ấy chưa từng nói."

Người phụ nữ thanh lịch thở dài nhìn ra cửa sổ: "Mẹ và bố nó ly hôn cũng vì chuyện này. Hai vợ chồng bận rộn, muốn nuôi chó làm bạn với nó, ai ngờ nó lại dị ứng."

Mẹ anh nói.

19.

Phó Văn Thâm rất thích cún con, nhưng biết mình bị dị ứng nên luôn giữ khoảng cách với chúng.

Mỗi lần Brian lao đến ôm, anh đều tránh xa.

Chú chó không hiểu, chú chó buồn bã.

Phó Văn Thâm nhìn con vật ngày càng u uất mà bất lực.

Đến sinh nhật thứ 16 cũng vắng bóng cha mẹ, anh ngồi trước chiếc bánh kem quen thuộc suốt mấy năm, bỗng thấu hiểu tâm trạng chú chó trong nhà.

"Nuôi con bằng tiền, nhưng chẳng yêu con bằng tâm, thế này không ổn rồi."

Lần đầu tiên anh ôm chó lên giường ngủ.

Brian phấn khích tè đầy thảm.

Hôm sau, Phó Văn Thâm dị ứng nặng phải nhập viện.

Ngoài phòng bệ/nh, cha mẹ anh gặp mặt và n/ổ ra trận cãi nhau dữ dội nhất lịch sử.

Mẹ hét: "Anh chưa bao giờ quan tâm đến con trai!"

Cha quát: "Làm mẹ mà không phải lo lắng hơn sao!"

Hai người đấu khẩu qua lại.

Phó Văn Thâm ngồi trên giường bệ/nh, lặng lẽ nhìn cây quất ngoài cửa sổ.

Sau cánh cửa, anh nuốt trọn thông tin cha mẹ ly hôn vào bụng.

Về sau Phó Văn Thâm hết dị ứng lông động vật.

Nhưng chẳng nuôi thêm vật cưng nào, kể cả cá.

Màu mắt của mẹ rất nhạt, khi nhìn người khác, bà như đang nhẹ nhàng khước từ cả thế giới.

Nhưng bạn vẫn cảm nhận được tình cảm sâu đậm trong đó.

Cuối cùng bà chạm vào trọng tâm: "Mẹ mong con đến với Phó Văn Thâm vì tình yêu. Nếu không, chúng tôi thật sự không thể đồng ý để một chàng trai kết hôn với thằng bé."

"Hai đứa bù trừ cho nhau, nhà con giàu tình thương nhưng thiếu tiền, còn thằng bé giàu tiền nhưng thiếu tình thương."

Bà cười tự giễu: "Mẹ nói nhiều thế không phải để con thương xót quá khứ của cho nó, mà muốn nói rằng tình yêu đ/ộc nhất vô nhị và bền lâu rất quan trọng với nó."

Tôi như vỡ lẽ, gật đầu ngơ ngác.

Bước khỏi phòng, tôi mặc bộ vest đính hôn, lần theo địa chỉ tìm được trên mạng, chạy như đi/ên khắp thành phố này.

20.

Tôi xông vào một tiệm làm nhẫn thủ công, hì hục dùng phần mềm dịch để học theo cô giáo, cuối cùng cũng làm ra một chiếc nhẫn x/ấu thảm hại.

Khi tôi trở về khách sạn, Phó Văn Thâm sốt ruột đến mức suýt phát lệnh truy tìm toàn thành phố.

Thấy tôi về, họ hàng bạn bè lần lượt giải tán.

Tôi kéo Phó Văn Thâm vào phòng ngủ, vừa đẩy Brian - con chó cứ liếm láp định ve vãn tôi ra xa, vừa lôi từ túi ra chiếc nhẫn.

Tôi quỳ chân trái xuống.

Chợt nhớ có vẻ phải quỳ chân phải?

Đổi qua đổi lại, cuối cùng tôi quỳ cả hai chân.

Giơ cao chiếc nhẫn x/ấu xí chẳng hề trở nên đẹp đẽ dù cho tấm lòng chân thành,

Tôi nói với Phó Văn Thâm: "Chồng ơi, anh có muốn lấy em không?"

Lông mày anh đang nhíu ch/ặt bỗng giãn ra.

Cái vẻ mặt muốn đ/ấm ch*t tôi lúc nãy tan biến trong chớp mắt.

Anh như muốn cười, lại muốn khóc, vừa ngỡ ngàng vừa xót xa.

Tôi phân vân mãi không biết nên đeo nhẫn trước hay nói trước, cuối cùng chọn cách xỏ nhẫn vào tay anh.

Ngửa cổ lên, tôi lý sự: "Em keo lắm, không nỡ m/ua nhẫn đắt tiền. Dù có m/ua cũng vô nghĩa, vì tiền tiêu vặt của em toàn do anh cho. Nên em làm chiếc nhẫn đ/ộc nhất vô nhị, lại đeo được lâu dài này!"

"Trên mạng bảo nhẫn là hiện thân của xiềng xích hôn nhân."

"Anh có muốn đeo cái xiềng này của em cả đời không? Dù em chẳng so được với ai, nhưng..."

Phó Văn Thâm đỏ hoe mắt, cố nén nước mắt vì sĩ diện.

Anh ôm bổng tôi lên như nhổ củ cải, quẳng xuống giường rồi úp mặt vào bụng tôi thở gấp.

Bụng tôi nóng ran.

Anh khóc không thành tiếng, chỉ thấy vai r/un r/ẩy.

"Lạc..."

Tôi nhìn trần nhà, bị chó liếm ngứa má, đáp: "Gì?"

"Ngưu Lạc Tinh."

"Anh nghe thấy rồi."

"Anh đồng ý."

Tôi hớn hở cong môi: "Thấy chưa, em dù vụng về nhưng vẫn có th/ủ đo/ạn đấy nhé!"

Anh bật cười, có lẽ thấy tôi ngốc quá, liền hôn lên má tôi một cái.

Hai chân tôi quắp tự nhiên vào eo anh.

Ánh mắt chạm nhau, nước mắt anh rơi xuống khóe mắt tôi.

Như thể tôi đang khóc thay anh.

Tôi chợt hiểu:

Anh chẳng thiếu tiền.

Nên anh chỉ cần tình cảm vụng về nhưng chân thành của tôi mà thôi.

( 🔥 : Ðáng yêu quá ò )

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play