Vân Quỳ chần chờ một lát, rồi lại hỏi: “Ma ma, ngài có biết bệnh Đầu Tật của điện hạ không?”
Yến ma ma thở dài: “Điện hạ sinh ra đã khóc lớn hơn những đứa trẻ khác, vốn tưởng là do sinh non thể yếu, hơn nữa Huệ cung Hoàng hậu khó sinh mà qua đời, mẫu tử có lẽ cũng có cảm ứng. Nhưng sau đó điện hạ gần như đêm nào cũng khóc rấm rứt, Thái hậu nương nương đã mời không biết bao nhiêu danh y đến khám, nhưng chẳng ai nhìn ra bệnh gì. Trịnh thái y thì có vài phương thuốc trị Đầu Tật, nhưng điện hạ còn quá nhỏ, không dùng được dược, chỉ có thể tạm dùng chút an thần hương để dễ ngủ. Sau này có một vị quân y tiến cung, lại nói Đầu Tật của điện hạ có vẻ kỳ lạ, không giống bình thường, nhưng vẫn không thể tìm ra biện pháp trị tận gốc, cứ thế mà kéo dài suốt 20 năm…”
Vân Quỳ ánh mắt ảm đạm, nhớ lại bộ dạng đôi mắt đỏ ngầu của Thái tử sau khi tỉnh lại đêm qua, nàng không thể tưởng tượng nổi ngài ấy đã phải chịu đựng thống khổ đến nhường nào.
Yến ma ma cười nói: “Ngươi cũng đừng quá lo lắng, điện hạ biết chừng mực, lại có thể nhẫn những điều mà người thường không thể nhẫn, sẽ không dễ dàng làm tổn thương người bên cạnh đâu. Nếu không thì lão bà tử ta còn có thể sống đến ngày hôm nay sao?”
Vân Quỳ rụt cổ lại, lẩm bẩm: “Đó là do ngài đức cao vọng trọng, điện hạ tự nhiên thương xót ngài, chứ ngài ấy đối với ta hung dữ lắm đó.”
Yến ma ma không nhịn được cười, bà sống đến ngần này tuổi, còn chưa từng nghe ai nói như vậy. Trên đời này người ta đều nói điện hạ tàn nhẫn độc ác, thậm chí còn có những lời đánh giá khó nghe hơn, chứ chưa ai nói điện hạ "hung" cả.
Trong lúc hai người nói chuyện, tay Yến ma ma vẫn không ngừng, chỉ trong chớp mắt đã vấn cho Vân Quỳ một búi tóc nam chỉnh tề, gọn gàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT