Cổn miện chín chương, miện chín lưu, huyền y huân thường, ngọc bội cách mang, nơi nào nàng nhìn thấy cũng đều là ánh vàng rực rỡ được dệt nên, điểm xuyết giữa các màu kim ngọc đá quý trân trọng. Đó là những chương văn hoa lệ độc thuộc về bậc thượng vị, nơi chốn đều hiển thị rõ uy nghiêm hiển hách của Thái tử.
Thái tử hồi kinh đã được 1 tháng, ngoài việc rầm rộ quét sạch toàn bộ Đông Cung ra thì dường như thời gian qua hắn chỉ hôn mê hộc máu, hoặc là nằm trên giường dưỡng thương.
Từ chỗ cực độ sợ hãi không dám tiếp cận, nàng giờ đã có thể cùng hắn ngủ chung trên một giường, nói chuyện chêm chọc cười, thậm chí còn gan động tay động chân, có lúc quên mất thân phận trữ quân cao cao tại thượng của hắn, cũng quên mất thân phận của chính mình.
Vân Quỳ khẽ thở hắt ra, cẩn thận gỡ chiếc cổn long bào nặng trịch xuống, miễn cưỡng nhớ hết các loại đai ngọc, ngọc khuê. Lúc thực sự giúp hắn thay quần áo, nàng vẫn còn có chút lạ lẫm và lúng túng.
Thái tử cúi đầu nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của nàng, không khỏi nhíu mày: "Không ai dạy ngươi những thứ này sao?"
Vân Quỳ thật thà đáp: "Ngụy cô cô đã dạy, nhưng phần lớn là dạy hầu hạ điện hạ uống thuốc và thị tẩm. Thay quần áo thì cũng chỉ dạy tỉ mỉ cách mặc thường phục, còn triều phục của điện hạ thì chúng nô tỳ chỉ được xem qua hình dạng và cấu tạo, Ngụy cô cô chỉ biểu thị qua loa một lần chứ chưa từng giảng kỹ càng..."
Thái tử nhếch môi: "Cho rằng cô sống không đến ngày thượng triều?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play