Hương Hạnh nhớ rõ ràng, ngày đó Thái tử điện hạ dẫn kiếm từ Thừa Quang Điện đi ra, máu tươi nhuộm đỏ cả quần áo, cả người sát khí, phảng phất như Tu La từ địa ngục Cửu U bò lên.
Nhiều năm trôi qua, mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng ngày đó, Hương Hạnh vẫn thấy hai chân bủn rủn, tóc gáy dựng đứng.
Thái tử điện hạ nổi tiếng là thô bạo, ai ai cũng biết. Ngay cả việc hắn xuất chinh Bắc Cương, nghe nói cũng là vì tiền trảm hậu tấu xử trí vài tên quan viên, nên mới tự xin đi nơi khổ hàn lập công chuộc tội.
Khó khăn lắm mới được thở dốc, tưởng rằng có thể đợi đến ngày ra cung, ai ngờ sát thần kia sắp trở về. Hắn còn đồ sát bảy thành Bắc Nguỵ, tính tình thích giết chóc thô bạo vẫn y như khi rời cung, ai mà không sợ?
Đã là tiết trời vào thu, trán Hương Hạnh lại mồ hôi lạnh ròng ròng. Cô ta luôn cảm thấy sau gáy lạnh toát: "Tóm lại, bớt nghe, hỏi ít thôi, nói ít lời thôi! Thái tử điện hạ sẽ không gây khó dễ cho đám thiện phòng nhỏ bé như chúng ta đâu."
"Hương Hạnh tỷ cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không gây chuyện đâu."
Vân Quỳ bị cô lây nhiễm, cũng không tự giác mà hạ thấp giọng.
Ngày 10 tháng này, trong cung truyền ra tin Thái tử hồi kinh bị cường đạo ám sát, trúng mấy mũi tên, tính mạng nguy kịch.
Người đã được đưa về Đông Cung, đế hậu lo lắng không nguôi, toàn bộ Thái Y Viện thái y đều tụ tập ở đây, Dược Tàng Cục bận đến bốc khói, ngay cả những đại phu nổi tiếng gần xa trong dân gian cũng liên tiếp được triệu vào cung.
Máu loãng từng chậu được đổ ra ngoài, mấy ngày liền, Đông Cung tràn ngập một mùi máu tươi nồng nặc, nhưng Thái tử vẫn bất tỉnh nhân sự.
Thượng Thiện Giám mỗi ngày chỉ có thể làm chút dược thiện và canh cháo thanh đạm đưa đến, nhưng Thái tử điện hạ đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, ngay cả thuốc cũng không thể rót vào, huống chi là đồ ăn.
Vân Quỳ cẩn thận ức chế sự vui mừng trong lòng – Thái tử xem chừng không sống nổi, chẳng lẽ cô lại có thể về Thượng Thiện Giám rồi ư?
Tốt quá!
Vân Quỳ tâm tình rất tốt, nheo mắt định bụng ngủ một giấc, lại nghĩ tới mình đến Đông Cung đã hai tháng, không biết Triệu thị vệ đã thành thân chưa, hay là vào mộng của hắn tìm hiểu một chút.
Đúng vậy, Vân Quỳ không biết từ khi nào bắt đầu, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài cảnh tượng kỳ quái khi chìm vào giấc ngủ, tỷ như Đan Quế nhìn thấy đường phèn thì nhỏ dãi, Tiền thị vệ ngủ trên núi vàng lăn lộn, thái giám Tiểu Lộ Tử của Thượng Thiện Giám phát hiện "cái đó" của mình mọc lại… Tóm lại là những chuyện kỳ lạ.
Cô mơ thấy Tiểu Lộ Tử làm gì chứ! Cô không quan tâm đâu!
Mãi đến sau này khi nói chuyện phiếm với Đan Quế, Vân Quỳ cố ý thử dò hỏi vài câu, mới phát hiện những cảnh tượng trong giấc mơ của cô, thế mà lại là cảnh trong mơ của người khác.
Có điều không phải cảnh trong mơ của ai cô cũng có thể nhìn thấy, mà là của những người cô thường xuyên tiếp xúc, tương đối quen thuộc.
Như Triệu thị vệ chẳng hạn, rất dễ đi vào giấc mộng của hắn.
Trong lòng niệm thầm tên Triệu thị vệ, Vân Quỳ nhắm mắt lại, mơ màng tiến vào giấc đẹp.
Ánh nến đỏ trong phòng chói mắt, nhìn kỹ lại thì thấy trên giường có hai tân nương tử mặc hỉ phục, trùm khăn voan đỏ ngồi đó.
Chẳng lẽ cô xông vào đêm động phòng hoa chúc trong mộng của Triệu thị vệ?!
Khoan đã… Vì sao lại có hai tân nương tử?
Cô vừa định tìm hiểu ngọn ngành, thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Triệu thị vệ mặc một thân cát phục đỏ thẫm, say khướt bước vào, cầm lấy hỉ cân từ trên khay, lần lượt vén khăn voan đỏ của hai người lên.
Tân nương tử ngồi bên trái giường hẳn là biểu muội mà hắn nhắc tới, cũng là một người dịu dàng động lòng người, còn tân nương tử liếc mắt đưa tình bên phải kia… chẳng phải là cô sao!
Vân Quỳ khó tin nhìn Triệu thị vệ mỗi tay cầm một ly rượu hợp cẩn, ngồi giữa cô và biểu muội, ba người trong một tư thế hài hòa mà quỷ dị… giao bôi cộng ẩm.
Uống xong rượu hợp cẩn, Triệu thị vệ mặt mày hồng hào, nắm lấy tay hai người, đặt chồng lên nhau trước người, cười nói: "Sau này ba chúng ta sống những ngày thật tốt, hơn bất cứ thứ gì."
Vân Quỳ tức nổ phổi! Giận đến mức tỉnh giấc ngay.
Đáng giận! Cưới biểu muội còn chưa đủ, còn muốn cưới hai người!
Nhìn mặt người dạ thú, thật sự đánh giá cao ngươi rồi.
Cô còn định mắng thêm vài câu, thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ma ma quản sự của Thượng Thiện Giám vội vàng vào thắp đèn: "Đan Quế, Vân Quỳ! Mau dậy, thu dọn một chút rồi đến Thừa Quang Điện, hầu hạ Thái tử điện hạ!"
Đêm khuya, Thừa Quang Điện đèn đuốc sáng trưng.