Võ Ninh Hầu ở ngoài phủ nghênh đón đưa tiễn, không chấp nhặt với đám tiểu nhân này.
Có điều, hắn chợt nhìn thấy một bóng người thanh bào quen thuộc ở góc đường, ánh mắt khựng lại, bước nhanh tới nói: "Phùng Tướng Quân, đến rồi sao không vào?"
Người được gọi là "Phùng Tướng Quân" tên Phùng Ngộ, hiện đang nhậm chức Thông Châu Vệ Thiên Hộ.
Phùng Ngộ cười khổ nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ của nhà ngươi, ta là kẻ vô phúc, không dám vào phủ làm phiền, có chút lễ mọn, mong rằng ngươi đừng chê."
Võ Ninh Hầu thở dài một tiếng, "Giữa ta và ngươi còn nói những lời này làm gì, chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, tin rằng tẩu phu nhân trên trời có linh thiêng, cũng không mong ngươi quá chấp nhất vào chuyện cũ, ngươi đang tuổi xuân, văn võ song toàn, giờ trở lại kinh thành, hết thảy vẫn có thể bắt đầu lại."
Phùng Ngộ chỉ hơn Võ Ninh Hầu vài tuổi, nhưng tinh thần khí sắc của hai người lại khác biệt một trời một vực, Phùng Ngộ dáng người gầy gò, mặt đầy nếp nhăn, giữa mày trước sau bao phủ một tầng sương mù.
Hắn vốn là trọng thần dưới trướng Cảnh Hữu Đế, chỉ vì thời trẻ mất vợ, từ đó uể oải, không còn chí tiến thủ. Sau lại say rượu, lỡ tay đả thương người nên bị biếm ra biên quan, tiền đồ tốt đẹp trôi theo dòng nước. Năm ngoái, nhờ quân công, hắn được triệu hồi về kinh thành, từ chức Thiên Hộ ngũ phẩm mà thăng lên, nay đã gần năm mươi, phong trần mệt mỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT