Thịnh Dự được ân chuẩn, cứ đến ngày nghỉ tắm gội lại có thể tới Khôn Ninh Cung vấn an Vân Quỳ cùng hai đứa nhỏ, mỗi lần đều không đến tay không, hoặc là mang theo một tráp đồ chơi, hoặc là đồ lót, mũ đầu hổ. Đến ngày hai đứa nhỏ đầy tháng, ông còn tặng mỗi đứa một chiếc vòng cổ khóa vàng rất có phân lượng.
Vân Quỳ xem mà lo lắng, phụ thân hiện giờ tuy là Thị lang, nhưng bổng lộc rốt cuộc có hạn, cứ luôn hào phóng như vậy, nhỡ đâu lại đem của cải đào rỗng mất.
Thịnh Dự bảo nàng yên tâm: "Mấy năm trước, cha ở Bành Thành cơ hồ không tiêu gì, sau khi hồi kinh cũng mua chút sản nghiệp, trên tay còn dư không ít tiền, hoa cho các con, cha cao hứng."
Nói một câu đại bất kính, hai vị tiểu điện hạ này là tổ tông còn sót lại của ông, ông có thể nào không yêu thương nhiều hơn, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của con gái và các cháu, liền cảm thấy cái gì cũng đáng giá.
Vân Quỳ đành phải thay bọn nhỏ vui lòng nhận cho.
Về phần Tiêu Kỳ An, bởi vì thê tử và hài tử đều ở Khôn Ninh Cung, nên rất nhiều chính vụ hắn cũng dứt khoát dọn đến Khôn Ninh Cung để xử lý.
Ban ngày, sau khi hạ triều trở về, nghe được hai đứa nhỏ "ngao ngao" kêu to đòi ăn sữa, lẫn trong tiếng Hoàng hậu hừ nhẹ đồng dao, trong lòng hắn lại dâng lên vô vàn nhu tình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play