Vân Quỳ đáp: "Ta sớm đã chẳng còn sợ gì! Chẳng qua chỉ là ra dáng thôi mà, chàng dạy ta đi. Bớt nói lời thừa thãi, mọi việc cứ giao cho thuộc hạ làm, chỉ cần ta mỉm cười mà không nói gì, các nàng ắt sẽ cho rằng ta có thâm ý khác. Còn nếu ta không cười, các nàng lại lo lắng không biết mình có lỡ lời gì chăng. Cái bộ dạng này ta đã luyện đến lô hỏa thuần thanh rồi, ai cũng đừng hòng dò xét ra thái độ thật của ta."
Thấy Tiêu Kỳ An vẫn còn chần chừ, Vân Quỳ không khỏi nhíu mày: "Chàng chẳng lẽ định giấu ta làm chuyện xấu đó hả? Đừng có mà từ Yến Sơn mang mấy ả sủng phi nào về đấy nhé?"
Người trọng sắc dục như hắn, lúc này cư nhiên lại không nghĩ mang theo nàng!
Tiêu Kỳ An nhếch môi: "Chỉ sợ đến lúc đó nàng mở rộng tầm mắt, hoàn toàn quên mất ai mới là phu quân của nàng thôi."
Vân Quỳ nhất thời nghẹn lời.
Cho đến khi tận mắt chứng kiến trường săn bắn của hoàng gia, nàng mới hiểu được rốt cuộc Tiêu Kỳ An đang lo lắng điều gì.
...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT