Thịnh Dự từ tay bà đỡ nhận lấy tã lót của tiểu cô nương, lòng tràn đầy vui mừng mà trêu đùa cái miệng nhỏ nhắn của bé, rồi cúi người xuống nhìn người vợ vừa trải qua cơn sinh nở trên giường: "A Anh, nàng vất vả rồi."
Mẹ nhìn tiểu nha đầu trong tã lót, cười nói: "Hài tử giống chàng, thật xinh đẹp, ta an tâm rồi."
Một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, nhưng khoảnh khắc sau, tất cả hóa thành hư ảo.
Người nữ tử trên giường không còn nữa, tiểu cô nương trong tã lót cũng biến mất. Thịnh Dự một mình dựa vào đầu giường, vươn tay muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng chẳng bắt được gì cả. Căn phòng trống không, tựa như chưa từng có sự vui mừng náo nhiệt vừa rồi.
Chỉ trong giây lát, đuôi mắt hắn hằn lên những nếp nhăn, mái tóc đen trở thành mái đầu bạc trắng, già nua đi trông thấy.
Hắn trầm mặc ngồi trong góc tối, phảng phất bị cả thế giới vứt bỏ. Dù làm thế nào, thê tử và nữ nhi cũng không thể trở về.
Vân Quỳ đã sớm khóc đến nhòe cả mắt. Khi tỉnh lại, đuôi mắt vẫn còn ướt đẫm nước mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT