Nàng cũng rốt cuộc hiểu ra, vì sao từ tịnh thất trở về, cả hành lang lẫn sân viện đều không có một bóng người đứng gác. Thì ra Thái tử điện hạ cũng biết giữ gìn mặt mũi cho nàng, nếu không những tiếng thét chói tai không thể kiềm chế kia sẽ khiến nàng cả đời này không dám ngẩng đầu lên mất.
Vân Quỳ vốn không phải người dễ ra mồ hôi, nhưng tối nay tấm đệm giường dưới thân gần như ướt đẫm, ngay cả mặt gấm Tứ Xuyên cũng sắp bị móng tay nàng cào rách bươm.
Bởi vì hai tay thật sự không biết đặt vào đâu, mà hắn lại chỉ mặc mỗi hộ giáp, nên sau lưng hắn bị nàng cào thành hai vệt máu dài, nàng thật đáng chết vạn lần.
Còn sợi dây xích vàng kia, dù sao cũng là món đồ ba trăm lượng mua được, vàng thì không nặng, nhưng quý ở thiết kế và công nghệ, dùng một lần đã đứt thì thật đáng tiếc, vậy nên chỉ có thể ủy khuất tấm gấm Tứ Xuyên dưới thân này thôi.
Mặt nàng đẫm nước mắt, sau khi kết thúc thì mãi lâu sau mới bình phục được nỗi lòng, thậm chí không còn sức để thu dọn những thứ dơ bẩn trên người, cứ vậy nằm im, hồi lâu sau ba hồn bảy phách mới một lần nữa trở về vị trí.
Nàng giơ tay nhìn móng tay mình, thế mà lại dài đến vậy. Nghĩ kỹ lại thì ra là hai tháng nay không ai yêu cầu nàng phải cắt tỉa móng tay ngắn gọn, chỉnh tề mới được hầu hạ sai khiến.
Thái tử nắm lấy tay nàng, ngón tay lướt qua từng chiếc nhẫn bích ngọc trên tay nàng, chỉ cảm thấy dư vị vẫn còn, phảng phất như vẫn còn nắm giữ sự mềm mại của những ngón tay này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play