Trong thoáng chốc, mọi cảm xúc đan xen cuồn cuộn trong đầu, ngũ vị tạp trần, trong lòng tràn đầy những tư vị khó nói nên lời.
Tào Nguyên Lộc nhìn ra vẻ mất mát trong mắt nàng, đoán được điều gì đó, không khỏi có chút hoảng hốt: "Cô nương nghĩ đi đâu vậy? Điện hạ ban đầu giữ ngài lại, đích thực có nguyên nhân này, nhưng sau đó điện hạ đối đãi với ngài thế nào, ngài tự mình cảm nhận không ra sao?"
Hắn thở dài: "Lần phạt ngài canh cửa cung, điện hạ nghe được Cửu hoàng tử khi dễ ngài, liền nhấc chân ra khỏi điện ngay, sợ chậm một bước ngài sẽ chịu ủy khuất. Tiệc trừ tịch, thấy ngài cùng Lý Mãnh trò chuyện vui vẻ, điện hạ nổi trận lôi đình, trong lòng không vui, sau lại tự giác lạnh nhạt với ngài, thượng nguyên tiêu lại mang ngài ra cung rước đèn, bị ám sát là chuyện ngoài ý muốn, nhưng điện hạ thà rằng mình bị thương, cũng sợ người khác làm ngài bị thương. Nếu trong lòng điện hạ không có ngài, chỉ xem ngài là giải dược cho bệnh Đầu Tật, thì có cần phải ngày ngày sơn hào hải vị mà bồi bổ cho ngài không? Có cần phải mua thoại bản dỗ ngài vui vẻ không? Có cần phải chủ động ra mặt vì ngài không?"
Hốc mắt Vân Quỳ cay xè, nước mắt theo gò má lặng lẽ tuôn rơi.
Hắn tốt thật.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, đời này có thể ở lại tẩm cung của Thái tử, cùng hắn ngồi chung bàn ăn cơm, cùng chung giường ngủ, còn có thể chiếm tiện nghi của hắn, được một người cao cao tại thượng sủng ái, che chở, dung túng, tất cả đến quá mức khó tin.
Nàng không thể tin được, nên mới hết lần này đến lần khác xác nhận, nàng lại lo sợ bất an, sợ hãi ân sủng này một ngày nào đó sẽ biến mất, nên từ ngày được nhận ân sủng, nàng đã bắt đầu chờ đợi kết cục bị ghét bỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT