"Đại lão, ngài hỏi chuyện thì cứ hỏi, có thể đừng bóp cổ người ta mà hỏi được không a a a!"
"Hoàng hậu, ta hận người! Ta đã bảo hầu hạ không nổi vị tổ tông này, người còn cứ nhất quyết để ta tới! Ô ô ô..."
Thái tử nghe được tiếng lòng của cô, vừa lòng cười: "Rốt cuộc cũng thừa nhận."
Vân Quỳ: "..."
Đây là đang nói chuyện với cô sao? Cô thừa nhận cái gì chứ?!
Hình như cô có nói gì đâu...
Lực đạo ở cổ dần siết chặt, Vân Quỳ tận mắt nhìn thấy mu bàn tay hắn nổi gân xanh, đôi mắt âm trầm như mực càng thêm tối tăm.
Cả người cô bị nỗi sợ hãi chưa từng có bao trùm, ngay lúc sắp không thở nổi thì bàn tay đang bóp cổ chợt buông lỏng.
Sau đó, tay hắn vô lực rũ xuống giường, còn vương máu.
Vân Quỳ thoát khỏi gông cùm, ôm cổ thở dốc, nước mắt sinh lý không ngừng tuôn rơi.
Thái tử hộc máu ngất xỉu, cả điện nháo nhào, thái y cùng cung nhân nối đuôi nhau tiến lên, Vân Quỳ cũng bò lồm cồm mà thoát khỏi khu vực nguy hiểm.
Cô đây là... nhặt lại được một mạng?
Hay chỉ là kéo dài thời gian chết mà thôi?
Ngụy cô cô ra hiệu cho cô đến một bên, hỏi: "Cô không sao chứ? Điện hạ có làm thương đến cô không?"
Thiếu nữ mặt đầy nước mắt, cổ và vạt áo đều là vết máu, thậm chí còn thấy rõ dấu bàn tay, trông chật vật vô cùng.
Nỗi sợ hãi cận kề cái chết dần tan đi, Vân Quỳ khó khăn nuốt nước miếng, sờ lên cổ, thấy những vết máu này không phải của mình, cũng coi như là còn hảo.
"Nô tỳ không sao," cô lắc đầu, "Nô tỳ vô dụng, sợ là hầu hạ không nổi..."
"Không sao là tốt rồi," Ngụy cô cô cắt lời cô, "Thái tử điện hạ không những không muốn lấy mạng cô, còn muốn ban thưởng, có thể thấy được coi trọng cô lắm, đây là muốn giữ cô lại hầu hạ bên cạnh."
Vân Quỳ: "..."
Không phải, mắt nào của người thấy Thái tử điện hạ có ý đó vậy? Người không thấy hắn bóp cổ ta sao?! Không phải vì chính hắn hộc máu ngất xỉu thì cô đã tránh được một kiếp rồi sao!
Ngụy cô cô bỏ qua ánh mắt ai oán của cô, phân phó: "Mau đi xuống lau sạch sẽ đi, kẻo bẩn mắt điện hạ."
Vân Quỳ cắn môi, chỉ có thể đồng ý.
Quay đầu lại, ba người Tư Trướng nhìn cô với ánh mắt phức tạp, vừa đồng tình, vừa sợ hãi, vừa may mắn họa không đến mình, lại có một tia rất dễ nhận ra... ách, ghen ghét.
Vân Quỳ: "..."
Chẳng lẽ là nghe được câu "coi trọng có thừa" của Ngụy cô cô sao?
Các ngươi có thấy máu trên cổ ta không hả! Cái phúc khí này cho các ngươi, có muốn không!
Vân Quỳ trở về liền giặt nước ấm tắm rửa, dùng sức xoa sạch những vết máu trên người.
Việc ở Thừa Quang Điện cũng không phải toàn vô chỗ tốt, tỷ như lúc này không cần chen chúc với đám cung nhân trong ngõ hẻm để tắm rửa, thiên điện có tịnh thất riêng cho các cô sử dụng.
Thái tử thích sạch sẽ, cung nhân bên dưới phải luôn giữ gìn sạch sẽ, quần áo không được dính nửa hạt bụi, không được có bất kỳ mùi lạ nào, kể cả son phấn, dầu bôi tóc của cung nữ cũng không được có hương thơm quá nồng đậm, nên Ngụy cô cô chuẩn bị cho các cô đều là hương thanh nhã, dịu nhẹ.
Thức ăn cũng rất chú trọng, không được ăn hành, gừng, tỏi, những món tanh, nặng mùi đều phải cẩn thận khi ăn, nếu không làm Thái tử điện hạ khó chịu thì mất đầu như chơi.
Vân Quỳ bận việc cả buổi, tay xoa đến rát cả đi, mới giặt sạch hoàn toàn vết máu trên váy áo.
Bị Thái tử dọa cho một trận, nàng cơm cũng không ăn nổi, làm xong mọi việc thì mệt lả, ngả người lên giường ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, nàng cảm thấy cả người bị lay động kịch liệt, còn đang ngủ say thì mí mắt đã bị người ta mạnh bạo vén lên.
Vân Quỳ: … Muốn giết người à!
Tỉnh lại mới phát hiện, tình hình còn nghiêm trọng hơn cả giết người.
Người đánh thức nàng là Thúy Hương, cung nữ Đông Cung, hai người đã gặp mặt mấy lần.
Thúy Hương vội vàng gọi nàng dậy, nói: “Vân Quỳ tỷ tỷ, sao tỷ ngủ lâu vậy? Thái tử điện hạ cần thay thuốc lau mình, Ngụy cô cô bảo muội gọi tỷ qua đó…”
Vân Quỳ còn buồn ngủ, ngồi dậy ngơ ngác một hồi, đến khi thần trí hoàn toàn tỉnh táo, nàng nhất thời trợn tròn mắt.
Thay thuốc, lau mình cho Thái tử?
Bảo nàng làm?!
Vân Quỳ thử dò hỏi: “Trước giờ ai là người thay thuốc lau mình cho Thái tử điện hạ?”
Thúy Hương tránh ánh mắt nàng, ấp úng nói: “Ban đầu là thái y Thái Y Viện, sau đó là thái giám Thừa Quang Điện, nhưng người hầu hạ không chu toàn, nên bị, bị…”
Nàng không dám nói, mấy người trước kia thay thuốc cho Thái tử hoặc là bị Thái tử dọa chạy mất dép, hoặc là tự sợ đến phát bệnh, còn có một tiểu thái giám không biết làm sai chuyện gì, bị Thái tử đá cho một cú hộc máu…
Vân Quỳ nhìn biểu tình của Thúy Hương, liền biết không nên hỏi nhiều.