Vẫn là ở trên một chiếc giường sập, người phụ nữ bị nam nhân đè dưới thân mà cô chưa từng gặp mặt, chỉ thấy gương mặt nàng ửng đỏ, đôi mắt đẫm lệ mông lung, cánh tay ngó sen trắng như tuyết gắt gao ôm lấy vòng eo của nam nhân.
Còn người nam tử kia… Vân Quỳ tiến lên nhìn kỹ một cái, bỗng nhiên cảm thấy quen thuộc, thì ra là vị thông chính sử Thẩm đại nhân mà cô đã gặp ngoài cửa Đông Hoa đêm qua.
Thẩm đại nhân xuất thân quan văn, mặt như ngọc, thanh tú văn nhã, dáng người tuy không cường tráng kiện thạc như những võ tướng kia, nhưng cũng thon chắc như trúc, mỗi khi cử động lại chậm rãi nhịp nhàng, cũng đủ khiến Thẩm phu nhân xuân tâm nhộn nhạo, muốn ngừng mà không được.
Hắn thậm chí còn dịu dàng vỗ về gương mặt nàng, ghé vào tai nàng mà dỗ dành, khích lệ nàng, bảo nàng đừng sợ, cẩn thận hỏi han cảm nhận của thê tử ở mỗi nơi, rồi lựa chọn nhanh hay chậm.
Thẩm phu nhân khóc như hoa lê dính hạt mưa, gương mặt lại kiều diễm như đóa hải đường đang nở rộ, nũng nịu gọi hắn "Thẩm lang".
Vân Quỳ cũng khóc – khóc vì hâm mộ.
"Sao ai nấy đều sung sướng như vậy!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT