Kỳ thật, nàng đối với chuyện phòng the cũng không xa lạ. Kỹ năng đi vào giấc mộng tuy rằng không giúp ích gì nhiều cho cuộc sống, nhưng lại mở ra cho nàng một cánh cửa mới lạ. Nàng thỉnh thoảng có thể thấy những cảnh tượng hoan ái sống động như thật trong giấc mơ.
Nhân vật chính trong mộng phần lớn là người nàng quen biết, như Bích Trâm cô cô và vị đội danh dự thống lĩnh kia là khách quen trong mộng của nàng. Còn có một số trường hợp, do tư thế nên nàng chỉ có thể thấy lưng của nam nhân và nữ nhân, nghe được những tiếng rên rỉ ân ái mơ hồ.
Sau này nàng mới biết đó là cái gọi là mộng xuân.
Xuất phát từ phép lịch sự, dù là trong mộng, nàng cũng không cố ý xáp lại gần, chỉ giữ ý tứ đứng nhìn, dần dà cũng hiểu biết thêm về chuyện nam nữ hoan ái.
Nhưng vì nàng làm việc trong cung, ngày thường tiếp xúc đều là cung nữ thái giám, quan viên Quang Lộc Tự giao tiếp với họ và bọn thị vệ ngoại cung cũng chưa chắc thường xuyên mộng xuân, nên nàng không có nhiều cơ hội quan sát mộng xuân cận cảnh.
Mộng của tiểu thái giám thì chẳng có gì đáng xem, còn những gã đàn ông béo ú đầu đầy mỡ thì nàng lại ghét bỏ.
Vì thấy ít nên trong lòng nàng có chút rục rịch.
Đêm đến lén lút giở "tránh hỏa đồ", những tư thế trong tranh trùng khớp với hình ảnh nàng từng thấy trong đầu, nàng mới biết thế nào là "Long uyển chuyển", thế nào là "Uyên ương hợp", thế nào là "Lộn mèo điệp"... Tóm lại ảo diệu vô cùng, nhân gian cực lạc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Càng xem, trong lòng nàng lại có chút khổ sở.
Dù khát khao cũng vô dụng, nàng sẽ không thể sớm được hưởng thụ niềm vui thú nhân gian.
Ngụy cô cô thật là người tốt, trước khi chết còn cho nàng quyển sách này, giúp nàng trải qua một đêm ngắn ngủi nhưng vui sướng. Chỉ là học những bản lĩnh này, Thái tử điện hạ chỉ sợ không có phúc hưởng thụ. Đợi sau này xuống Diêm Vương điện, nàng sẽ đi thông đồng mấy con quỷ đẹp trai vậy.
Cũng không biết niềm vui giữa người và quỷ có gì khác biệt không.
Ai, thật muốn khóc…
Sáng sớm hôm sau, Ngụy cô cô đích thân dẫn người trang điểm chải chuốt cho các nàng, rồi đưa đến Thừa Quang Điện.
Vừa bước vào trong điện, mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi, mọi người đồng loạt nín thở.
Vân Quỳ cúi gằm mặt xuống, chỉ nhìn chằm chằm mũi giày, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đến khi Ngụy cô cô dừng chân trong điện, Vân Quỳ cả người căng như dây đàn, đến thở mạnh cũng không dám.
Ngụy cô cô hướng về phía nam nhân đang nằm trên sập, cung kính thi lễ, rồi nói: “Đây là Nội Vụ Phủ cố ý chọn lựa bốn vị mỹ nhân cho điện hạ, sau này các nàng sẽ phụng dưỡng tả hữu điện hạ.”
Vân Quỳ cùng ba người vội vàng quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hướng Thái tử thỉnh an.
Người trên sập lại không đáp lời, trong điện tĩnh lặng đến mức chỉ còn tiếng nến cháy tí tách.
Thái tử vẫn còn uống trà, hàng mi đen rũ xuống, đôi mắt sâu thẳm phủ một lớp màu tối, không thể nhìn rõ cảm xúc.
Ngụy cô cô thấy hắn ngay cả liếc mắt cũng không thèm, có chút xấu hổ, nhớ tới lời Tần ma ma dặn dò, bèn tươi cười nói: “Điện hạ, mấy nha đầu này đều rất lanh lợi, đặc biệt là Vân Quỳ, khi trước ngài hôn mê không uống được thuốc, chính là nha đầu này nghĩ ra biện pháp…”
Vân Quỳ: “…”
Không phải chứ, ngài chê ta sống lâu quá sao?
Cảm giác này giống như là, vì lấy lòng ác thú trong lồng, cố ý chuẩn bị một miếng thịt tươi ngon, nịnh nọt ném nàng vào miệng mãnh thú, mời ngài nếm thử, miếng này ngon nhất!
Thái tử khảy ngón tay đeo nhẫn ngọc bích, lúc này mới lười biếng nhấc mí mắt, “Ồ, thật sao?”
“Dạ, dạ.” Ngụy cô cô vội vàng phân phó, “Vân Quỳ, còn không mau ngẩng đầu lên, để điện hạ nhìn xem ngươi.”
Lúc này không thể giả chết được nữa.
Vân Quỳ cứng đờ cổ, chậm rãi ngẩng đầu, đâm thẳng vào đôi mắt âm trầm như mực kia.
Chỉ một ánh mắt, sau gáy nàng liền lạnh toát.
Có lẽ vì quá khẩn trương và sợ hãi, đầu óc nàng gần như trống rỗng.
Thái tử ngồi ở mép giường, đáy mắt ánh lên vẻ âm trầm, như một con thú dữ nhìn chằm chằm con mồi, vẫy tay về phía nàng.
“Ngươi, lại đây.”
Giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nhưng sự trầm thấp khàn khàn lại phác họa ra vài phần âm lãnh đáng sợ.
Hai chân Vân Quỳ run rẩy, chết lặng bò qua, trong đầu nghĩ đến hàng trăm lý do xin tha, nhưng lại khẩn trương đến không thốt nên lời.
“Không phải chứ, đâu có ai nói Thái tử điện hạ đẹp trai như vậy đâu!”
Thái tử nghe được tiếng lòng của nàng, khẽ nheo mắt lại.
Người ta thường nói, xem người trước xem mặt, bắt giặc bắt vua trước, Vân Quỳ là một người cuồng nhan sắc, dù trong bầu không khí khẩn trương này, nàng vẫn không thể không chú ý đến gương mặt đối phương.