A hoàn mặc váy áo xanh trắng vén chăn lên, định lau người cho Vân Quỳ, nhưng làn da tuyết nộn no đủ kia vừa lọt vào mắt, đến cả cô ta cũng không khỏi hít thở cứng lại.
"Nhan sắc tốt như vậy, trách sao Thái tử điện hạ không nhịn được…"
Thái tử đã chịu đủ những tiếng lòng này, xua tay phân phó: "Các ngươi lui ra đi."
Vân Quỳ trốn trong chăn, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, ngượng ngùng không dám gặp ai, nghe Thái tử phân phó các nàng lui xuống, lúc này mới lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Cô vừa định ngồi dậy đi lấy khăn gấm, nào ngờ chăn vừa vén lên, một chiếc khăn Ấm Áp đã phủ lên, Thái tử điện hạ thế mà tự mình động thủ lau cho cô.
Mặt cô đầy vẻ thẹn thùng, một phần cũng vì khăn chạm vào da thịt ngứa ngáy khó chịu, nhưng lại không dám gãi, cắn môi nhẫn nhịn nói: "Điện hạ, nô tỳ tự mình làm là được ạ."
Đừng nói cô chỉ là một cung nữ thị tẩm, dù là Thái tử phi đích thân, cũng không có đạo lý để Thái tử tự mình hầu hạ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play