Tần Cửu Châu cũng chẳng buồn biện giải gì, dù sao đối với đám người này, giải thích cũng vô ích. Đợi đến khi hắn trở thành Võ Tôn, thậm chí là Võ Thánh, bọn họ sẽ tự biết thực lực của hắn tăng nhanh không phải do dùng đan dược. Dù sao, ý kiến của người ngoài có quan trọng gì với hắn đâu?
"Nói xong chưa? Xong rồi thì tránh ra, ta còn có việc."
Đối phương cũng không dám động thủ trong võ quán. Muốn giao đấu ở đây, cả hai bên phải lên lôi đài ở sân luyện công.
Bọn họ chỉ muốn khích Tần Cửu Châu động thủ, cố tình chọn nơi đông người. Nếu hắn không nhịn được, với bao nhiêu nhân chứng như vậy, hắn muốn chối cũng không được.
"Tần Cửu Châu, ngươi đừng đắc ý, sắp tới là đồng cấp tiểu bỉ rồi đấy. Đến lúc đó ngươi cứ chờ xem, chúng ta sẽ khiến ngươi không dám ngẩng đầu trước mặt mọi người trong võ quán."
"Nếu ngươi tự thôi học thì càng tốt, ha ha ha..."
Bọn họ vừa nói vừa đi, lần này thì thật sự rời đi, không quay lại nữa. Tần Cửu Châu nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong lòng cười lạnh hai tiếng: "Chân Khí Đan? Hừ!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT