Chu Hải Minh bí mật nói: "Chuyện này, ta cũng biết sơ sơ. Dạo gần đây Minh Thải Thanh chẳng phải đang qua lại với thiếu gia Kim gia sao? Chính là lúc thân thiết với người Kim gia thì cô ta nói xấu ngươi đó."
"Mấy chuyện này đều do đám hạ nhân Kim gia đi theo Kim Cảnh Vân kể ra ngoài, người ta nghe được rồi đồn nhau. Thành ra ai cũng ngầm biết."
"Có điều... Chỉ có mấy người thích bát quái mới hóng hớt thôi. Mấy người như ngươi với Minh Ngọc Phong, ngoài tu luyện ra thì vẫn là tu luyện, không biết cũng chẳng lạ."
Minh Phồn Tinh ngạc nhiên: "Nhưng trước giờ đâu có ai đến gây phiền toái cho ta đâu?"
Trương Lạc Dương cười ha hả: "Sao lại có ai vì chuyện này mà đi gây phiền toái cho ngươi chứ? Ngươi với Minh Ngọc Phong suốt ngày luyện công chung, nhất là hai người đều... Tu luyện thành công trong vòng 1 tháng, trên kia có người treo thưởng cho hai người đó, ví dụ như Giáo Tập Viện chẳng hạn!"
Trong lòng Minh Phồn Tinh hơi rùng mình. Dù hắn không thích cái cảm giác này lắm, nhưng phàm là chuyện gì cũng có lợi có hại.
Được người trên chú ý, tuy rằng tự do có chút gò bó, nhưng cũng có nghĩa là tài nguyên tu luyện sẽ dồn về phía hắn nhiều hơn.
"Chỉ cần không ai đến gây phiền toái cho ta, thì tùy họ nói gì thì nói. Chờ ta mạnh lên rồi, bọn họ cũng chẳng dám nói nhảm nữa."
Hai tay Minh Ngọc Phong nắm chặt. Đúng như Trương Lạc Dương nói, dạo này hắn vẫn luôn tu luyện cùng Minh Phồn Tinh, hoàn toàn không biết gì về những chuyện này.
Nếu hắn biết thì sao...? Biết thì sao...?
Hình như dù biết, hắn cũng chẳng làm gì được. Người ta nói xấu nhiều rồi, càng cãi cọ, càng cấm đoán, họ càng muốn nói, càng hăng say.
Chi bằng cứ kệ họ, rồi họ cũng chán thôi.
mình liền sẽ bỏ qua chuyện này.
Minh Sơn thở dài: "Từ nhỏ đến lớn đều là như thế này......"
Mọi người đều từ Bạch Vân trấn mà ra, ai mà chẳng biết Minh Thải Thanh là người như thế nào? Chỉ là không ai ngờ ả lại giở trò sau lưng.
Có thể nói, những gì Minh Trăn Nhan đã làm, những hy sinh để duy trì cái gia đình này, đều bị chính Minh Thải Thanh từng chút hủy diệt.
Hơn nữa......
Minh Sơn tiếp tục: "Các ngươi có lẽ không biết, ả...... từ 2 tháng trước cứ cách 2 ngày lại rời khỏi võ quán. Đôi khi đi cùng mấy nữ đệ tử khác, đôi khi Kim thiếu gia lại mời ả ra ngoài chơi."
Minh Phồn Tinh khẽ nhíu mày. Hắn biết trong nguyên tác, Minh Thải Thanh trong vòng 5 năm đã tu luyện tới Ngưng Khí kỳ đại viên mãn, nên mới có tư cách đến Hoàng Thành.
Đó hẳn cũng là kết quả của sự nỗ lực tu luyện, vì Thủy linh căn của ả vừa vặn đạt 50 điểm, sát ngay trên lằn ranh.
Có lẽ hơi thả lỏng một chút cũng không sao, nhưng nếu cứ kéo dài như vậy, rất có thể ả sẽ tự tay đánh mất cả tư cách đến Hoàng Thành.
Hắn thản nhiên nói: "Liên quan gì đến chúng ta? Ai cũng không phải trẻ lên ba, phải tự chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình."
Hắn nhìn về phía xa xăm: "Đi thôi, hôm nay là ngày vui, đừng nhắc đến những chuyện không liên quan này. Mọi người nên ăn uống, vui chơi cho thỏa thích, rồi đến giờ thì xem pháo hoa."
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng vẫn quyết định gạt chuyện của Minh Thải Thanh sang một bên. Nói thật, việc này cũng chẳng liên quan mấy đến họ.
Nếu không phải liên quan đến Minh Phồn Tinh, họ còn chẳng buồn hỏi han.
Bỏ qua những chuyện không liên quan, họ chơi càng vui vẻ hơn. Nụ cười trên mặt Minh Phồn Tinh cũng không tắt. Thời gian du ngoạn trôi qua thật nhanh.
Khi mọi người kịp phản ứng thì đã có người reo lên phía trước, pháo hoa sắp bắn!
Trương Lạc Dương lập tức quay đầu lại, tinh thần phấn chấn: "Pháo hoa kìa! Nhanh nhanh qua đó! Kẻo lúc đó không còn chỗ đẹp mà xem!"
Minh Phồn Tinh cũng hòa vào dòng người, chen về phía trước: "Vậy đi nhanh thôi!"
Năm người nhanh chân chạy về phía vị trí xem pháo hoa đẹp. Đường phố đông hơn dự kiến, nhưng cuối cùng họ vẫn chiếm được một chỗ lý tưởng.
Khi quả pháo hoa đầu tiên nở rộ trên bầu trời, vô số người reo hò dọc hai bờ sông rộng lớn.
Minh Phồn Tinh ngước nhìn lên không trung. Trong tầm mắt, từng quả cầu ánh sáng bay lên trời cao. Khi pháo hoa bung nở, cả bầu trời đêm bừng sáng như ban ngày.
Từng đóa pháo hoa với đủ màu sắc rực rỡ nở rộ trên nền trời đêm, khoảnh khắc đẹp đẽ nhất. Sau tiếng reo hò, mọi người im lặng thưởng thức bữa tiệc pháo hoa lộng lẫy chỉ có một lần trong năm.
Hình ảnh pháo hoa rực rỡ in sâu vào đáy mắt mỗi người.
Minh Phồn Tinh chăm chú nhìn bầu trời đêm. Đây...... là màn pháo hoa đẹp nhất hắn từng thấy trong đời.
Có lẽ vì lần đầu tiên được chiêm ngưỡng vẻ đẹp kinh diễm này, nên dù sau này có xem những màn pháo hoa còn đẹp hơn, hắn cũng sẽ không còn cảm giác này nữa. Huống chi sau này hắn sẽ chính thức bước lên con đường tu tiên.