"Còn 2 năm nữa, con hiện tại 10 tuổi, đã có thể bắt đầu ngâm thuốc tắm. Tuy rằng có lẽ chỉ là an ủi trong lòng, nhưng cũng có thể giúp con đặt một nền tảng tốt."
Minh Thải Thanh ôm chặt Minh Trăn Nhan, gật đầu thật mạnh, "Con biết rồi..."
Cứ như vậy, lần này Minh Thải Thanh phạm sai lầm, hậu quả vẫn không giải quyết được gì, giống như những lần trước, chỉ là "đầu voi đuôi chuột".
"Thiếu gia... Thiếu gia!"
Minh Phồn Tinh ngẩng đầu khỏi sách, nhìn về phía cửa thư phòng, "Vào đi!"
Người gọi hắn là thiếu gia là gã sai vặt Minh Sơn, người từ nhỏ đã đi theo hắn, trạc tuổi hắn.
Hắn nhìn người sau, theo bản năng dùng Giám Định Thuật.
Tên họ: Minh Sơn
Giới tính: Nam
Tuổi tác: 10
Thể chất: 62
Tinh thần: 52
Thiên phú: 10
Cảnh giới: Vô
Minh Phồn Tinh có chút kinh ngạc nhìn về phía sau. Phải biết rằng trên đường trở về, hắn đã giám định không biết bao nhiêu người, ngoài Minh Trăn Nhan, Minh Thải Thanh và bản thân ra, cũng chỉ có lác đác vài người sở hữu thiên phú, còn những người khác đều là linh.
Không ngờ rằng bên cạnh hắn lại có một gã sai vặt có thiên phú. Tuy rằng chỉ có 10 điểm ít ỏi, nhưng sách đã nói, chỉ cần có thiên phú thì khi kiểm tra đo lường sẽ phát hiện ra.
Nói cách khác, Minh Sơn cũng có thể vào võ quán, đến lúc đó sẽ có được thân phận chính thức. Đương nhiên, cả đời này hắn có lẽ không thể đột phá đến Võ Sư, nhưng trở thành Võ Giả thì cũng đã lợi hại hơn người thường nhiều rồi.
Rốt cuộc, thể chất của Võ Giả ít nhất cũng phải vượt qua 100, còn người không có thiên phú, không thể tu luyện thì tuyệt đối không thể phá vỡ con số 100, bởi đó là cực hạn của người thường.
Tựa như Minh Trăn Nhan, thực lực đạt tới Võ Sư thì thể chất trực tiếp vượt qua 200. Vậy nên, trở thành Võ Giả là vượt qua 100, đại khái có thể suy luận như vậy.
Minh Phồn Tinh cũng không biết mình đoán có đúng hay không, nhưng chắc là không sai lệch nhiều.
Xem ra 2 năm nữa, Minh Sơn cũng có thể cùng mình vào võ quán. Phong Võ quốc quy định tất cả hài tử đủ 12 tuổi đều phải đến võ quán địa phương tham gia kiểm tra đo lường.
Dù không có hộ khẩu, hoặc là bán mình cho đại gia tộc làm nô tài, thậm chí là nô lệ hạ đẳng nhất, đều có quyền lợi đi kiểm tra đo lường. Một khi kiểm tra ra có thiên phú, đều có thể trở thành quốc dân chính thức!
Nhưng những nô tài, nô lệ tự tiện đi tham gia kiểm tra đo lường mà không được chủ gia đồng ý, nếu không kiểm tra ra thiên phú thì kết cục sau đó sẽ như thế nào, ai cũng rõ.
Cho nên... Rất nhiều nô tài, nô lệ không được chủ gia cho phép đều rất sợ hãi.
Sau khi được cho phép, Minh Sơn chạy chậm đến bên cạnh Minh Phồn Tinh. Hắn kiêng kị Minh Đại đang đứng bên ngoài nên không dám nói lớn tiếng, dù Minh Đại là hộ vệ của Minh gia, nhưng lại là người của Minh Trăn Nhan.
Minh Sơn hạ giọng nói: "Minh tiểu thư vui vẻ trở về viện của mình rồi. Gia chủ căn bản không phạt cô ta. Nô tài đã nói rồi, các nàng... lần nào cũng làm trò cho mọi người xem."
Nếu là trước kia, Minh Phồn Tinh chắc chắn sẽ nói các nàng không phải người như vậy, bảo Minh Sơn đừng nói nữa. Nhưng lúc này đây, hắn lại im lặng, tiếp tục lật xem cuốn sách trên tay.
Minh Sơn đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe Minh Phồn Tinh quở trách vì dám nói nhiều, nhưng không ngờ chẳng có gì xảy ra cả. "Thiếu gia?"
Minh Phồn Tinh lười biếng đáp: "Ừ?"
Minh Sơn tiến đến gần hắn, nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, ngươi không tức giận sao?"
Minh Phồn Tinh hỏi: "Có gì mà phải tức giận?"
Minh Sơn thấp thỏm trong lòng: "Chính là... chính là..."
Hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Minh Phồn Tinh nói: "Được rồi, ta biết ngươi muốn nói gì. Đơn giản là làm trò cho người khác xem, căn bản không để ta vào mắt, nói vậy đúng không?"
Minh Sơn ngượng ngùng cười: "Thiếu gia..."
Minh Phồn Tinh nói: "Được rồi, ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng không cần thiết đâu."
Minh Sơn ngạc nhiên: "A? Cái này..."
Đôi mắt Minh Phồn Tinh hơi nheo lại, ánh mắt dừng trên trang sách trước mặt: "Có gì đáng nói chứ? Chỉ cần các nàng còn muốn lợi dụng ta..."
"Minh gia kiếm tiền, ắt phải đối tốt với ta. Còn ta... chỉ cần các nàng không hà khắc, ta cũng lười quản các nàng làm gì."
Minh Sơn trợn tròn mắt nhìn Minh Phồn Tinh, "Thiếu gia, ngươi..."
Những lời vừa rồi Minh Phồn Tinh nói ra dường như có chút khác thường so với ngày thường, nhưng lại đúng là vị thiếu gia mà hắn biết.
Minh Phồn Tinh liếc hắn một cái, theo lẽ thường thì nói, "Ta đã 10 tuổi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hiện tại có thể bắt đầu ngâm thuốc tắm, thêm 2 năm nữa là có thể đến võ quán kiểm tra đo lường thiên phú. Tạm thời không cần vẽ vời thêm chuyện, mọi chuyện đều chờ kiểm tra đo lường xong rồi tính."