Sương Bạch Ngọc nhìn hắn giống như một con hamster nhỏ, đem đan dược của mình từng chút một kiểm kê, lưu lại một bộ phận để dự phòng, số còn lại hắn tính toán kỹ lưỡng, đều giao cho Lữ Tam Nguyên.
Hắn biết, đệ tử của mình chỉ cần luyện chế được đan dược, đều sẽ giữ lại một phần tốt nhất trong không gian để dự phòng.
Ví dụ như nhất giai cực phẩm đan, mỗi loại đều giữ lại mấy chục viên, nhị giai ngũ phẩm đan cũng để lại rất nhiều.
Cũng không biết vì sao, dù sao hắn cảm thấy vô dụng, nhưng đồ nhi luôn cảm thấy sau này sẽ có cơ hội dùng đến.
Hiện tại tam giai đan dược cũng vậy, hắn chờ sau này có thể luyện chế đan dược tốt hơn, liền đem những đan dược phẩm giai không theo kịp kia đem đi bán hết, như vậy còn có thể đổi được nhiều linh thạch hơn.
Sương Bạch Ngọc gật đầu, "Xác thật, đồ nhi vất vả rồi."
Minh Phồn Tinh nghe câu này có chút ngượng ngùng, "Không, một chút cũng không vất vả, đồ nhi cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play