Tần Cửu Châu thắng trận đầu, hơn nữa thắng rất đẹp! Mọi người xung quanh không chỉ mở rộng tầm mắt, mà còn biết hắn tu luyện Hủ Độc Quyết!
Hiện tại, toàn bộ Kim Châu thành không có ai khác tu luyện Hủ Độc Quyết, nên mọi người cũng không thể điều tra ra hắn tu luyện có thật sự là Hủ Độc Quyết hay không.
Chỉ có thể dùng mắt thường để phán đoán, độc của hắn thật sự rất độc! Ít nhất, khi Lâm Thần Uyên kiểm tra thân thể Tôn Vân Liễu, liền phát hiện cả người Tôn Vân Liễu, thậm chí ngay cả chân khí cũng mang theo màu đen, kinh mạch bên trong toàn là độc khí màu xám tối!
Trong lòng hắn âm thầm hít hà một hơi, nếu không có người tu luyện Hủ Độc Quyết giải độc thì chắc chắn không cứu được!
Sau khi Tần Cửu Châu giải độc, Lâm Thần Uyên lại bất động thanh sắc kiểm tra Tôn Vân Liễu một lần nữa, phát hiện hắn quả thật đã hoàn toàn bình phục.
Suy yếu thì không sai, nhưng kinh mạch và chân khí bên trong cơ thể, cả đám ám sắc độc khí đều đã hoàn toàn biến mất, lúc này hắn mới yên tâm. Có thể tinh chuẩn khống chế được đám độc khí này, quả nhiên là Hủ Độc Quyết không sai.
Thảo nào tu luyện mấy tháng đã có thể trở thành Võ Sư, hóa ra là do tâm pháp đặc thù, chứ chẳng liên quan gì đến Chân Khí Đan!
Nhưng... dù là vậy, thì chỉ mình hắn biết thôi, còn Tần Cửu Châu rõ ràng đã chậm trễ gần một năm trời.
Nếu hắn có thể trong thời gian ngắn tiến giai trở thành Võ Tôn, thì mọi chuyện đều có khả năng. Còn nếu không thể... thì dù là Hủ Độc Quyết, dù tốc độ tu luyện có mau, e rằng cũng khó mà thông qua con đường Kim Châu võ quán để đến Hoàng Thành.
Rốt cuộc, Hoàng Thành đã định quy củ, nhất định phải tu luyện đến Võ Thánh trong vòng 5 năm, nếu không sẽ không đủ tư cách để các thành thị võ quán đưa đến Hoàng Thành.
Đến lúc đó, nếu hắn muốn đi, cũng chỉ có thể tự mình đi thôi!
Minh Phồn Tinh giờ đã dẫn người đến chúc mừng Tần Cửu Châu: "Tần sư huynh, chúc mừng huynh nha, ai ngờ huynh lại tu luyện Hủ Độc Quyết, ta chưa từng thấy bao giờ, vừa rồi là độc chân khí sao?"
Trương Lạc Dương, Chu Hải Minh và Minh Sơn thì mặt mày đầy vẻ sùng bái.
"Độc của Tần sư huynh lợi hại quá, Tôn Vân Liễu lập tức bất động, mặc người xâu xé, nếu dùng khi làm nhiệm vụ bên ngoài, thì địch nhân trúng độc hết, chẳng cần động đao!"
Minh Phồn Tinh biết Tần Cửu Châu kỳ thật chẳng dùng pháp thuật gì, chỉ là linh khí ngoại phóng thôi. Nếu thật sự dùng pháp thuật, e rằng Kim Châu võ quán này chẳng ai là đối thủ của hắn.
Ám hệ pháp thuật... nói thật, hắn rất muốn xem thử, không sao, sau này chắc chắn có cơ hội.
Tần Cửu Châu nãy giờ vẫn im lặng, nghe bọn họ nói xong, mới mở miệng giải thích: "Đúng là Hủ Độc Quyết, trước đây không phải giấu diếm gì, chỉ là không ai hỏi, ta cũng không chủ động giải thích làm gì."
Minh Phồn Tinh hiểu ý, chẳng lẽ không ai hỏi thì hắn lại túm người ta lại mà khoe: "Ta tu luyện Hủ Độc Quyết đó hả?"
"Tần sư huynh, khi nào huynh lên lôi đài lần hai?"
Tần Cửu Châu lắc đầu: "Không biết, chắc là nhanh thôi, người tiêu hao nhiều thì sẽ được xếp sau, không tiêu hao thì xếp trước, chỉ cần ta thắng hai trận là qua được cửa này. Nếu nhanh thì chiều có thể lên, chậm thì có lẽ phải mai mới xong."
Minh Phồn Tinh nhìn quanh: "Đệ tử nhị cấp cũng có người lợi hại lắm đúng không?"
Tần Cửu Châu gật đầu: "Đúng là có người rất lợi hại."
Tôn Vân Liễu vừa rồi chắc chỉ xếp thứ 9, thứ 10 gì đó thôi, trước hắn còn vài đệ tử lợi hại nữa. Tần Cửu Châu giờ đã chú ý thấy những ánh mắt đang âm thầm quan sát mình.
Minh Phồn Tinh truy hỏi: "Là ai vậy? Tần sư huynh có tự tin không?"
Tần Cửu Châu lơ đi những ánh mắt hoặc là ác ý, hoặc là kinh diễm kia: "Sao lại không? Ngươi nghĩ ở đây có ai chống được độc của ta?"
Minh Phồn Tinh thầm nghĩ, huynh chỉ là độc thôi sao? Huynh đâu chỉ có độc, nên dù có chống được độc, cũng chưa chắc đã có biện pháp ngăn cản huynh, phải không?
Điều hắn không ngờ là ám hệ tu sĩ, chỉ linh khí thôi đã lợi hại vậy rồi.
Hại như vậy, trách không được dị linh căn tu sĩ luôn được cường điệu bồi dưỡng.
Minh Phồn Tinh vừa định lên tiếng thì Tần Cửu Châu đã nghe thấy có người gọi tên mình phía trên, "Lâm giáo tập gọi ta, ta lên trước đây."
Minh Phồn Tinh kinh ngạc, "Nhanh vậy rồi ư?!"
Tần Cửu Châu xuống dưới mới có một chén trà nhỏ thời gian thôi mà?
Minh Ngọc Phong nói, "Có thể là hắn phía trước không tiêu hao gì."
Minh Phồn Tinh hiểu ý, "Có lẽ vậy."
Trương Lạc Dương ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói, "Tần sư huynh lần này gặp đối thủ không ổn à!"
Minh Phồn Tinh khẽ nhíu mày, "Sao lại không ổn?"