Thua hai trận sẽ bị phán định không đủ tiêu chuẩn và bị loại trực tiếp.

Minh Phồn Tinh đứng dưới lôi đài, từ xa nhìn Tần Cửu Châu đang báo danh ở phía bên kia, đúng rồi, còn phải báo danh nữa! Chỉ cần trận đấu trên lôi đài còn chưa bắt đầu thì đều có thể báo danh!

Đương nhiên cũng có thể không báo danh, nhưng nếu không báo danh... Thực lực yếu thì không sao, thực lực mạnh thì khó nói, trừ phi đã được cấp trên coi trọng như hắn.

Sự thật là khi Tần Cửu Châu báo danh đã xảy ra một chút chuyện không vui, có hai người ở bên kia nói chuyện với Tần Cửu Châu, nhưng hắn chẳng phản ứng gì cả.

Minh Phồn Tinh đứng ở đây chắc chắn không thể nghe được đối thoại từ xa như vậy, nếu vậy... Có thể thử dùng thần thức xem sao? Biết đâu lại nghe được!

Hắn thử dùng thần thức quét qua bên kia, quả nhiên nghe được bọn họ đối thoại, nhưng hắn không hề chú ý rằng Tần Cửu Châu khựng lại một chút.

"Không ngờ ngươi lại dám đến báo danh, bọn ta còn tưởng ngươi nhát gan không dám đến chứ."

Tần Cửu Châu thật ra không định phản ứng bọn họ, sau khi báo danh xong cũng không nói gì mà đứng ở bên kia chờ đợi đến lượt mình lên.

sân khấu, nhưng hai người này rõ ràng không định buông tha Tần Cửu Châu.

"Sao không nói gì? Mấy ngày nay có phải lại trốn đi kiếm tiền mua Chân Khí Đan không? Ăn lắm đan dược thế, giờ ngươi còn dùng được chân khí chắc?"

"Cảnh giới hình như cũng không thấy tăng lên, chắc là đan dược ăn nhiều quá, kinh mạch bị đan độc tắc nghẽn hết rồi, đời này cũng chỉ đến thế thôi!"

"Nghe nói ăn nhiều đan dược chân khí vận chuyển không thông, cảnh giới tuy tăng nhưng thực lực còn không bằng Võ Giả chân chính!"

"Ai ai, Tần Cửu Châu, ngươi nói xem thực lực hiện tại của ngươi có khi còn không bằng Võ Giả ấy chứ?"

"Ôi chao, cảnh giới tăng nhanh thế kia không biết đã nốc bao nhiêu đan dược rồi. Ta nghe nói ngươi còn nghèo lắm, mua nhiều đan dược thế kia thà mua ít ruộng mà làm địa chủ còn hơn!"

"Chắc chắn là cảm thấy địa chủ tục khí quá, thà làm Võ Sư còn hơn có tiền!"

Tần Cửu Châu coi như bọn họ đang xả rác, ánh mắt hắn mờ mịt đảo quanh đám người, vừa rồi hắn có cảm giác như có thứ gì đó lướt qua người hắn, cuối cùng dừng lại trên người Minh Phồn Tinh ở đằng xa.

Hắn phát hiện Minh Phồn Tinh đang nhìn mình chằm chằm.

Minh Phồn Tinh hiển nhiên cũng nhận ra ánh mắt hắn, cười xua tay với hắn, rồi dời tầm mắt tiếp tục tìm kiếm hướng khác.

Đương nhiên, lúc này Minh Phồn Tinh cũng thu hồi thần thức của mình.

Vừa rồi hắn còn chưa ý thức được gì, đến khi thần thức quét ra ngoài mới nhớ ra ở đây ngoài Tần Cửu Châu còn có mấy ngàn người!

Hắn nhất thời không để ý, còn vận dụng thần thức phóng thích chưa được thuần thục, vừa quét ra ngoài đã cảm thấy đầu óc như bị ai đấm mạnh một quyền!

Cũng may hắn thu hồi thần thức rất nhanh, sau đó thử chỉ quét khu vực của Tần Cửu Châu.

Quả nhiên, dùng đúng phương pháp, thử một lát liền thành công.

Kết quả nghe được toàn là những lời âm dương quái khí, còn Tần Cửu Châu thì im thin thít, đương nhiên đây đều là những lời châm chọc cấp thấp, còn cao cấp hơn... chính là lên lôi đài đánh Tần Cửu Châu trước mặt mọi người thành chó!

Chỉ là, trường hợp như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra.

Minh Phồn Tinh có chút cảm khái, không thể không nói, trong lòng có chút tiếc nuối.

Tần Cửu Châu hiện tại đã là Ngưng Khí trung kỳ, chắc chắn có pháp thuật có thể dùng, dù sao vẫn có những pháp thuật cấp thấp có thể tu luyện mà không cần linh căn riêng.

Tuy rằng phần lớn các pháp thuật mạnh hơn trong Kim Châu võ quán không thích hợp với hắn, nhưng trong ngọc giản gia truyền chắc chắn có pháp thuật hắn có thể học.

Hiện tại không biết Tần Cửu Châu có dùng Ám hệ pháp thuật không, mà nếu dùng thì hắn phải tìm cớ gì đây?

Hay là không cần dùng pháp thuật cũng có thể đánh thắng mọi đối thủ?

Minh Phồn Tinh lại nhìn về phía Tần Cửu Châu, lúc này Tần Cửu Châu đã được sắp xếp lên lôi đài, ân? Thế mà lại là nhóm đầu tiên lên đài?

Vậy thì có thể xem hắn oai phong thế nào rồi.

Minh Ngọc Phong nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Đối thủ của Tần sư huynh có vẻ không ổn lắm."

Minh Phồn Tinh nhìn, sau đó thần thức quét qua, cũng giống Tần Cửu Châu, cũng giống cả hai người họ, đều là tu vi Ngưng Khí trung kỳ!

Như vậy thì tiện, không cần mình phải giám định.

Cái giám định bàn tay vàng này thật sự quá thích hợp để đào bảo, tựa như quả trứng Trọng Minh Thú trước đó. Nếu không có giám định, mình đã bỏ lỡ một linh thú được thiên địa linh khí, nhật nguyệt tinh hoa uẩn dưỡng rồi!

Hít sâu một hơi, ánh mắt Trương Lạc Dương dừng trên lôi đài, "Biểu tình của hắn nhìn qua có chút dữ tợn?"

Trương Lạc Dương tức giận nói, "Chắc chắn là do cái kia sắp xếp!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play