"Ta biết......"
Nhìn bàn tay có chút run rẩy, hắn hơi mỉm cười, chưa bao giờ oán giận, chỉ cảm thấy may mắn.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, lại mấy ngày trôi qua.
Điều khiến bọn họ kinh ngạc là, chuyến đi này lại thật sự bình an vô sự. Chẳng lẽ Kim Cảnh Vân đã đổi tính rồi sao?
Nhưng không ai đến thì càng hay, đỡ phải tốn thời gian của bọn họ.
Một đường tiến tới, cuối cùng bọn họ cũng gặp được những thương đội khác trên đường, hoặc những người đi lại tấp nập. Dựa vào đó, bọn họ có thể đoán được Kim Châu thành đã ở rất gần.
Khoảng cách này cũng khá an toàn, sẽ không có lũ phỉ đạo nào dám lui tới ở những nơi đông người như vậy, chúng không có lá gan đó.
Khi mặt trời sắp lặn, đoàn người cuối cùng cũng thấy được tường thành Kim Châu thành mà họ đã lâu không gặp.
Minh Phồn Tinh nhìn Kim Châu thành, có chút hoảng hốt, "Cuối cùng cũng đã trở lại, rời đi hơn một tháng rồi, cảm giác thời gian trôi qua thật lâu..."
Tần Cửu Châu nhìn Kim Châu thành, nheo mắt lại, "Xác thật là đã lâu, đi thôi, trở về."
Về tới Kim Châu thành, bọn họ nhận được thù lao từ thương đội.
Sau khi cáo biệt, họ lập tức trở về Kim Châu võ quán. Sau thời gian dài rời đi, khi trở lại Kim Châu võ quán, họ chỉ muốn nhanh chóng trở về học xá của mình.
Nhưng Minh Phồn Tinh chẳng bao lâu sau đã nghe được một tin tức, đó là Minh Thải Thanh đã đột phá đến cảnh giới Võ Sư.
Thật ra, tính toán thời gian thì cũng đã đến lúc đột phá.
Ở Kim Châu võ quán tổng cộng có 5 năm, nếu trong vòng 1 năm đột phá đến Võ Sư, thì 4 năm còn lại có thể liều mạng để đạt tới cảnh giới Võ Tôn và Võ Thánh.
Nếu như đột phá đến Võ Sư cũng mất hơn 1 năm, thì hai cảnh giới sau không cần phải nghĩ tới nữa. Thật ra, theo Minh Phồn Tinh thấy, tốc độ đột phá của Minh Thải Thanh vẫn còn hơi chậm.
Nếu chậm thêm chút nữa... rất có thể sẽ không thể theo chân nam chính đến Hoàng Thành như trong nguyên tác.
Cùng là Võ Thánh, nhưng người từng đến Hoàng Thành và người chưa từng đến Hoàng Thành là hoàn toàn khác biệt.
Người từng đến Hoàng Thành chứng tỏ đã có thời gian trau dồi kiến thức và học hỏi nhiều pháp thuật hơn ở Hoàng Thành trước tuổi 30, còn người trở thành Võ Thánh sau khi rời khỏi võ quán đều là những kẻ tự học, không có tư cách đến Hoàng Thành.
Trừ phi họ tự góp lộ phí, trải qua gian nan hiểm trở, nhưng không phải cứ đi là có thể học được những thứ hữu dụng, điều này còn phải xem kỳ ngộ của mỗi người.
Sau khi trở lại võ quán, Minh Phồn Tinh không đi đâu cả, mà trở về học xá của mình trước. Hắn tùy tay đặt quả trứng được giám định là Trọng Minh Thú lên bàn, sau đó thoải mái tắm rửa, giặt quần áo và dọn dẹp nhà cửa.
Dù sao cũng hơn một tháng không trở về, bụi bặm đã tích tụ thành một lớp mỏng. Nhưng khi hắn chuẩn bị bắt tay vào làm thì chợt nghĩ ra một chuyện.
Hắn hiện tại đã học được một ít pháp thuật, có phải có thể dùng những pháp thuật này để quét dọn nhà cửa không?
Khoan đã, những pháp thuật mình học có cái nào có thể dùng để quét dọn nhà cửa sao?
Thủy Long Thuật?
Đùa à, nó có thể phá tan học xá mất!
Vậy Dẫn Lực Thuật?
Nhưng Dẫn Lực Thuật dùng để thao tác pháp bảo, có thể dùng để thao tác những hạt bụi nhỏ bé này sao?
Khi hắn thử dùng Dẫn Lực Thuật lên đám bụi trên bàn, hắn phát hiện là có thể thành công, nhưng thứ bị Dẫn Lực Thuật nhấc lên không phải là bụi, mà là cả cái bàn.
Minh Phồn Tinh nhìn cái bàn bị di chuyển, có chút ngơ ngác. Cuối cùng, hắn đổi sang mặt đất, Dẫn Lực Thuật của hắn tính ra
Lợi hại đến đâu, cũng không thể nhấc cả mặt đất lên được chứ?
Lần này hắn không dùng trực tiếp mà chuẩn bị một khoảng thời gian, nhưng lần này Dẫn Lực Thuật không có hiệu quả, tro bụi trên mặt đất vẫn không bị nhấc lên.
Ngay sau đó, hắn thử rất nhiều lần nhưng đều thất bại!
Cuối cùng, Minh Phồn Tinh xác nhận Dẫn Lực Thuật không thể dùng để dọn dẹp tro bụi. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chợt nhớ đến vị lão tiên sinh ở Công Pháp Các.
Vị lão tiên sinh này trước đây đã cho hắn Thủy Long Chưởng. Ông ta biết rõ hắn không biết bấm tay niệm thần chú, cũng chưa từng học Dẫn Lực Thuật, nên rất có thể không dùng được Thủy Long Chưởng, nhưng vẫn giới thiệu pháp thuật này cho hắn.
Chẳng lẽ đây là...
Minh Phồn Tinh trừng lớn mắt, "Chẳng lẽ đây là khảo nghiệm?!"
Nói đến đây, hắn liền hăng hái hẳn lên!
Minh Phồn Tinh vốn định ngủ một giấc rồi tính tiếp, nhưng nghĩ đến điều này, hắn không thể ngủ được một giây nào!
Lập tức mặc quần áo sạch sẽ, thậm chí còn chưa kịp quét dọn nhà cửa, hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy vội đến Công Pháp Các. Đệ tử canh giữ bên ngoài đã quen mặt hắn, nên không cần xem thẻ đệ tử cũng có thể vào.